Ở bên ai?
Họ có sáu người, Tần Duyệt và Lộ Phi đi chung một xe, Đỗ Dật Văn một xe, Hàn Tranh ngồi ké xe của Tần Duyệt và Lộ Phi còn Mạnh Khưu và Lộc Duy ngôi xe của Đỗ Dật Văn.
Chạy một mạch đến địa chỉ mà Mạnh Khưu nói.
Khi đến nơi mà Mạnh Khưu nói, họ nhìn thấy một quán net rộng khoảng 400 mét vuông, có hai tầng, năm ngay ở chỗ rẽ của ngã tư.
Tên quán nét là "Gia Miện".
Đỗ Dật Văn dừng xe ở của quán net.
Sáu người cùng nhau đi vào.
Bên trong giống như các quán net bình thường khác, toàn bộ trang trí đều là màu đen, ánh đèn huỳnh quang mờ ảo.
Cảm quan về thiết kế rất mạnh mẽ, có khu vực cho mọi người chơi PUBG riêng để không ảnh hưởng đến khu vực khác.
Khi bọn họ bước vào, quán net ngồi đầy người, đều đến để chơi game.
Nhưng không ồn ào, toàn bộ đại sảnh chi có tiếng lạch cạch của bàn phím, vẫn có tiếng người nói chuyện nhưng không có ai la hét cả.
Không khí rất trong lành.
Khi đang đi bên ngoài quen với ánh sáng, bước vào quán net mắt Lộc Duy bỗng tối sầm lại, suýt nữa thì ngã.
Cậu tưởng mình sắp ngã xuống đất thì có một đôi tay duỗi ra nâng cậu dậy.
"Đi chậm thôi," Đỗ Dật Văn nhỏ giọng nói.
Trong lòng Lộc Duy ấm áp: "Vâng."
Lúc này, Tần Duyệt ở phía sau dịu dàng nói:
"Được đấy Mạnh Khưu," Tần Duyệt cảm thán, "Cậu quản lý quán net rất tốt đấy."
Mạnh Khưu ngẩng đầu nhìn Lộc Duy, đôi mắt to trong ngập nước, đợi ý kiến của cậu.
Lộc Duy gật đầu, vỗ vai hắn: "Thật sự rất tuyệt."
Mạnh Khuu thấp hơn cậu một chút, bị cậu vỗ vai nhìn từ xa giống như anh trai đang nói chuyện với em trai của mình.
Mạnh Khưu gãi đầu, cười vui vẻ dẫn mọi người đi lên tầng hai.
Tầng một thiết kế đơn giản, tầng hai thiên về sự sang trọng hơn, ghế da sô pha rất êm, cấu hình máy tính và quầy phục vụ bên cạnh đều hơn một bậc so với tầng một.
Lộc Duy ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy một tấm biển đơn giản, trên đó có ba chữ - Khu vực sang trọng.
Đúng là xứng đáng với tên gọi của nó.
Lộc Duy còn tưởng bọn họ sẽ ở chỗ này tập luyện nhưng Mạnh Khuu lại dẫn họ tiếp tục đi vào bên trong.
Khi đến cuối hàng lang, mọi người nhìn thấy một cánh cửa cùng màu với màu đèn của tường ở xung quanh.
Mạnh Khưu quay đầu nhìn Lộc Duy đang đi phía sau.
Lộc Duy ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì, sau đó hắn dùng chìa khóa mở cửa, cẩn thận đẩy cửa phòng ra.
Khi cửa phòng được mở, Lộc Duy và bọn Tần Duyệt ở phía sau đều ngây người.
Đó là một căn phong trống rỗng đến 100 mét vuông.
Ngoại trừ dàn năm máy tính chơi game của OMEN và hai tủ để trống thì không có đồ đạc gì cả.
Nhưng trên tường treo đầy ảnh chụp.
Lộc Duy xem qua một lượt, phát hiện tất cả đều là ảnh chụp chung của bọn họ.
Khi nhận thưởng, khi huấn luyện, cả ra ngoài đi du lịch nữa.
Qua những bức ảnh này, Lộc Duy có thể thấy anh trai mình từng sống vui vẻ như thế nào.
Ở bức tường đối diện cửa, có treo một bức ảnh chụp toàn thân của một người.
Thanh niên trên ảnh đẹp trai, dịu dàng, khẽ nâng cằm, khóe miệng nhếch lên mang theo sự kiêu ngạo cao quý.
"Anh", Lộc Duy ngơ ngác nhìn Lộc Sư trên ảnh chụp, chậm rãi đi qua.
Bức ảnh này quá to, Lộc Sư trong ảnh chụp ở nhà thi đấu giải KPL Vương giả.
Màu tối của nền hòa với màu đen của bức tường xung quanh, nhìn qua giống như Lộc Sư đang đứng ở trước mặt.
Hàn Tranh khoanh tay đi một vòng, gật đầu nói: "Không tồi."
Tần Duyệt đi phái sau, vỗ vai Mạnh Khưu: "Mạnh Khưu, anh biết cậu đã nghĩ đến việc xây dựng lại LD mà."
Mạnh Khưu cúi đầu không nói gì.
Lộ Phi đi qua người Mạnh Khưu, xoa đầu hắn.
Sau khi nhìn thấy phòng huấn luyện tương lai xong, Tần Duyệt rất hài lòng, vỗ tay nói: "Thế thì từ hôm nay trở đi, đây là phòng huấn luyện của chúng ta."
Lộ Phi ngồi khoang chân trên ghế, giơ tay lên gật đầu nói: "Không thành vấn đề!"
Lộ Phi là người đầu tiên trả lời, Tần Duyệt nghe thấy quay sang nhìn, ghét bỏ liếc hắn một cái.
Lộ Phi: "..."
Hàn tranh đang nhìn ảnh chụp trên tường, người đứng thẳng, khi nghe thấy chỉ "Ừm" một tiếng.
Mạnh Khưu chớp chớp mắt, vẻ mặt kỳ vọng nhìn Lộc Duy, Lộc Duy cười: "Được."
Lộc Duy ở trong quán net của Mạnh Khuu chơi một lúc mới chào tạm biệt ra về, đợi Hàn Tranh gửi thời gian biểu, sau đó từng người ra về.
Mọi người đi phía trước, Tần Duyệt vỗ tay nói: "Còn ai có câu hỏi gì không?"
Lộc Duy suy nghĩ, giơ tay nói: "Em muốn hỏi, em có thể livestream được không?"
Cậu vừa nói xong, Lộc Duy thấy Tần Duyệt dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn mình.
Tần Duyệt: "Có thể."
Khóe miệng hắn nhếch lên, cười tươi nói: "Không những có thể, fans còn có thể xem năm anh trai cùng nhau huấn luyện đấy, gấp năm niềm vui nha."
Lộc Duy vỗ tay: "Được."
Tần Duyệt nở nụ cười kiêu ngạo, vẻ mặt của hắn quá lẳng lơ, Hàn Tranh nhịn không được bỏ lại một câu: "Là bốn anh trai và một chị gái nào đó."
Hắn vừa dứt lời, Mạnh Khưu liền bật cười.
Tần Duyệt: "?"
Lộ Phi: "Khụ khụ."
Lộc Duy: "..."
...
Bọn họ đùa giỡn xong, Đỗ Dật Văn mới lái xe đưa Lộc Duy về nhà.
Lộc Duy đi gặp mặt thành viên đội LD, Đỗ Dật Văn đóng vai trò người quan sát mà thôi.
Hôm nay anh ấy phải ra ngoài với cậu lậu như này, nghĩa là mất rất nhiều thời gian của Đỗ Dật Văn.
Trong lòng Lộc Duy áy náy, khi xuống xe cũng không dám nói to, ngoan ngoãn đổi xưng hô: "Chồng ơi, hôm nay lãng phí thời gian của anh..."
Đỗ Dật Văn nghe thấy lời của cậu, nhíu mày: "Không sao."
Lộc Duy chớp chớp mắt nhìn anh.
Đỗ Dật Văn thấy mình không thể nặng lời với cậu được, quay đầu nghiêm túc nói với cậu: "Đi cùng em, không phải là lãng phí thời gian."
Từng là người mà mình thầm mến, mỗi ngày đều đối xử tốt với mình, đi ăn cùng cậu, lại còn đi gặp mặt bạn bè của cậu nữa, bây giờ vẫn nói như vậy.
Lộc Duy thấy đầu lưỡi mình không duỗi thẳng được, tim đập thình thịch, hô hấp gấp gáp.
Cậu gãi đầu, "Vậy thì, buôi tối hôm nay anh có vào livestream không..."
Đỗ Dật Văn: "Ừm"
Đỗ Dật Văn khẳng định gật