Trận đấu đầu tiên
Bởi vì giải đấu được tổ chức ở trung tâm thể dục thể thao thành phố Z nên sân thi đấu sẽ lớn hơn rất nhiều so với giải đấu ở Phi Miêu.
Bố cục được sắp xếp khoa học hơn rất nhiều, các bảng màu được phối hợp kéo dài khắp nơi, khi bước vào bạn sẽ nhận ra đây là nơi diễn ra thi đấu thể thao điện tử.
Tuy rằng bây giờ là vong bảng nên người xem không quá nhiều nhưng vẫn ngồi một nửa số ghế.
Hầu hét đều là fans của Qlying, Lộc Duy nhìn thấy có rất nhiều người đang cầm bảng hiệu cổ vũ cho Qlying.
Khi bọn Lộc Duy đi vào từ cửa Nam của sân thi đấu, đội Qlying đã đến đông đủ rồi, có tổng hơn 20 người đang ngồi đợi ở phía sau sân thi đấu.
Bọn họ mặc đồng phục của đội có biểu tượng Qlying nên rất dễ nhận ra.
Mà khi Qlying nhìn đoàn người Lộc Duy đến, tất cả đều rất ngạc nhiên.
Người đàn ông dẫn đầu không mặc đồng phục mà mặc vest, chắc hẳn là huấn luyện viên của đội.
Hắn nhìn qua lớn tuổi hơn so với cả đội nhưng cùng lắm cũng chỉ tầm 30 mà thôi.
Người đàn ông nhíu máy nhìn kỹ quần áo trên năm người Lộc Duy, lại nhìn ra đằng sau, có vẻ rất ngạc nhiên.
Đợi đến khi bọn Lộc Duy ngồi xuống bên cạnh 20 người của Qlying, huấn luyện viên của họ lập tức quay đầu, nhẹ giọng nói: "Xin chào, tôi là huấn luyện viên của Qlying, Monsoon."
Người lớn tuổi nhất trong bọn họ là Hàn Tranh, bình thường các vấn đề đối ngoại đều là Hàn Tranh xử lý.
Vì thế Hàn Tranh là người dẫn đầu đại diện cho bọn họ, hắn bắt tay với Monsoon, giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn lịch sự: "Chào anh, chúng tôi là LD Vikey."
Monsoon cố gắng duy trỳ lịch sự, để bản thân không bị thất lễ: "Đội của cậu chỉ có năm người thôi sao? Huấn luyện viên của các cậu đâu?"
Hàn Tranh: "Chúng tôi chỉ có năm người, không có huấn luyện viên."
Monsoon mở mắt to hơn: "Quản lý của các cậu đâu?"
Hàn Tranh vẫn bình tĩnh như trước: "Không có."
Lộc Duy ở phía sau càng nghe càng buồn cười.
Đội Qlying hoàn toàn kinh ngạc, sau đó có vẻ lại xem thường.
Bọn Lộc Duy ngồi ở bên trái Qlying, nghe thấy thành viên ngồi ở giữa của Qlying, không biết là ai, nói bóng nói gió: "Mấy người nghỉ ngơi ba năm đến bây giờ cũng chỉ có năm người, quá thảm rồi đó, haha."
Tần Duyệt nghiêng đầu nhìn bọn họ, cố nhịn không nói.
Lại nghe thấy huấn luyện viên Monsoon bên cạnh cười lớn tiếng nói: "Các cậu đến đây xem hả? Có tới xem cũng đừng tham gia KPL, làm lãng phí thời gian của mọi người."
Một người nói kéo theo cả đội Qlying đều cười vang.
Nhân viên ban tổ chức ở xung quanh liếc sang nhìn nhưng cũng không nói gì.
Monsoon của Qlying nói một cậu không tim không phổi, cũng ngăn các thành viên không được làm quá.
Lộc Duy liếc mắt nhìn về thanh niên nói chuyện lúc nãy.
Vẻ ngoài cũng không quá tệ, tuy không phải là xuất sắc nhưng ở trong đám người như dưa sẹo thì khá là tốt rồi.
Hàn Tranh cho họ xem rất nhiều video thi đấu của Qlying qua các năm nên nhìn thấy gương mặt của của thanh niên kia, Lộc Duy liền nhận ra hắn là ai...
Xạ thủ đội chủ nhà Qlying cũng là đội trưởng: Wojo.
Không trách được ngông cuồng như vậy, còn có thể đứng bên cạnh huấn luyện viên của đội.
Một thanh niên mập mạp ở bên cạnh Wojo bỏ thêm một câu: "Anh Wo đừng nói thế.
Bọn họ làm lót đường cho chúng ta lấy mạch bất bại không phải rất tốt à."
Gương mặt của thanh niên mập mạp kia có hai mụn bọc đỏ to, da mặt thì bị rỗ.
Lộc Duy đã từng thấy ảnh chụp của hắn, là đường giữa của đội chủ nhà: Mcgee.
Lộc Duy đứng nhìn bọn họ người xướng kẻ họa, cảm thấy rất buồn cười, nhìn bọn họ giống như vai ác được giả lập trong phim, nhìn rất là quen.
Mở màn xem thường người khác, kết quả chỉ có một là bị vả mặt.
Cậu nhẹ nhành nói chuyện, hướng tới hai người vừa mở miệng kia: "Không sao cả, nhân số chúng tôi ít nhưng đủ đánh bại mấy người."
"Về huấn luyện viên...đánh với mấy người cơ bản không cần huấn luyện viên."
Lộc Duy vừa nói xong, Tần Duyệt ở bên cạnh xì cười một tiếng: "Tiểu LuVi, em cũng thật là hahaha.>
Mạnh Khưu giơ một ngón tay cái cho cậu.
Các thành viên Qlying tức giận trừng mắt nhìn cậu, vẻ mặt của huấn luyện viên Monsoon cũng không quá tốt, nếu không phải còn có nhân viên ban tổ chức ở đây chắc chắn Lộc Duy sẽ bị đánh hội đồng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến năm giờ chiều, Lộc Duy có thể nghe được MC ở trên sân thi đấu đang giới thiệu về hai đội, khi người dẫn chương trình gọi tên các thành viên hai đội lên sân khấu, nhân viên công tác chia hai đội thành hai bên, dẫn bọn họ đi vào hai bên cánh gà.
Khi Qlying xuất hiện, khán giả vỗ tay như sấm dậy, khắp nới đều là tiếng hoan hô cổ vũ.
Tuy rằng người tới xem không quá nhiều nhưng tiếng hoan hô trong nhà thi đấu không phải nhỏ, chẳng qua tất cả đều dành cho Qlying.
Mất ba năm để xây dựng hình ảnh cho mình, Qlying đã có rất nhiều fans.
Quay sang so sánh với bọn họ, tiếng cổ vũ cho LD ít đến đáng thương.
Không phải là ít mà là không có, Lộc Duy còn chẳng nghe ai gọi tên đội mình.
Khi bọn cậu đi vào bàn thi đấu, khán giả ngồi gần sân khấu có xì xào:
"Đây là đội nào vậy, năm ngoái tôi không thấy."
"Lúc nãy MC giới thiệu cậu không nghe à, là quán quân năm kia đó – LD Vikey."
"Lúc đó ai xem KPL hả, cũng chưa từng nghe đến."
"Mà đội bọn họ ít người quá đi...có vẻ sẽ không thắng được."
Lộc Duy không để ý bọn họ nói gì, đi theo Hàn Tranh đi về phía trước, ngược lại Mạnh Khưu đứng bên cạnh lại cúi đầu, có vẻ không vui.
Nhưng lúc này không tiện để nói chuyện, cậu vỗ vai Mạnh Khưu, đẩy hắn đi về phía trước.
Khi Mạnh Khưu ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt hơi đỏ.
Hắn đứng sát Lộc Duy, cậu có thể nghe thấy giọng nói của hắn: "Lộc Duy, anh quá kích động, bọn anh...đã rời sân thi đấu ba năm rồi."
Giọng nói của Mạnh Khưu buồn buồn, Lộc Duy như người chạm vào ngực, chạm vào tay trái đang run của đối phương.
Khi hai đội bước lên sân khấu, khán giả bên dưới ồ lên.
Đứng ở trên sân khấu có thể nghe được tiếng nói của khán giả bên dưới: "Tôi nhìn nhầm à? Huấn luyện viên đội LD đâu?"
Khi thi đấu, mỗi đội sẽ có thành viên và huấn luyện viên lên sân khấu, dự bị sẽ đứng trong cánh gà chờ.
Huấn luyện viên sẽ đi trước dẫn theo đội của mình, thủ tục trước thi đấu cần các huấn luyện viên bắt tay nhau.
Người dẫn chương trình biết bọn họ không có huấn luyện viên nên khi đến phân đoạn này, yêu cầu một người đại diện cho đội, Hàn Trành đẩy Lộc Duy lên, ý bảo cậu lên.
Lộc Duy nhớ chân của mình vì thế đi rất chậm, bây giờ khi cậu đi chậm, tuy rằng thân thể có chút không ổn định nhưng mọi người sẽ không nhìn rõ vấn đề chân của cậu, khán giả bên dưới sẽ không chú ý đến.
Khi Lộc Duy và huấn luyện viên Monsoon của Qlying đứng bắt tay nhau trước máy quay, máy quay có lia qua gương mặt của hai người ở khoảng cách gần, khán giải ở bên dưới hét lên:
"Ahhhhhhhhhhh đẹp trai quá đi."
"Mẹ ơi, bây giờ thi đấu KPL cũng phải chọn mặt nữa à?"
"May mà LD không có huấn luyện viên đó, nếu không làm sao tôi có thể nhìn gương mặt của thành viên gần như vậy chứ!"
Lộc Duy không biết mình bị khán giả nữ ở dưới chụp ảnh.
Sau khi bắt tay cùng Monsoon xong, cậu mỉm cười vẫy tay với khán giả ở bên dưới, kết quả bắt gặp hình ảnh ngồi ở hàng ghế đầu, Đỗ Dật Văn.
Đỗ Dật Văn nhìn cậu, môi mỏng khẽ mở, nói hai chữ: "Cố lên."
Lộc Duy không nghe được anh nói gì nhưng có thể đọc được khẩu hình miệng của anh.
Hai người đứng ở khoảng cách xa, Lộc Duy không cảm nhận được Monsoon bên cạnh, kể cả khán giả cũng thế, trước mắt cậu chỉ còn một mình Đỗ Dật Văn, bên tai