Ở bên nhau
LỘc Duy lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã mười một giờ rồi.
Cậu suy nghĩ, khi Đỗ Dật Văn vừa nghe điện thoại xong, giơ tây chọc cánh tay đối phương.
Đỗ Dật Văn quay đầu sang nhìn cậu.
Bời vì khoảng cách giữa hai người rất gần, đôi mắt màu xanh đều là hình ảnh cảu Lộc Duy: "Hửm?"
Đỗ Miểu Miểu đứng bên cạnh che miệng cười thầm.
Trước mặt Đỗ Miểu Miểu, Lộc Duy vẫn hơi xấu hổ, cậu ho khan hai tiếng, nói nhỏ: "Anh có rảnh không, em muốn nói chuyện với anh."
Cậu nói xong thấy Đỗ Dật Văn quay sang nhìn Đỗ Miểu Miểu, giọng nói không cho người khác từ chối: "Lúc nãy trong điện thoại, tài xế gọi thông báo xe đang ở của phía Tây, em về trước đi."
Đỗ Miểu Miểu đang cười vui vẻ thì ngạc nhiên, trừng mắt nhìn anh: "Anh?"
Nói chung lúc này gọi điện thoại là để đuổi cô đi??
Vừa rồi cô còn mệt lòng lo lắng chuyện "đại sư" cho anh mình nữa đấy!
Không có chuyện hay để xem, Đỗ Miểu Miểu thất vọng, nhưng uy nghiêm anh trai rất lớn, đành nhún vai, vây tay với Lộc Duy: "Em về trước nha LuVi."
Lộc Duy cười gật đầu với cô.
Còn chưa kịp nói gì, Đỗ Dật Văn đứng chen ngang tầm nhìn giữa hai người.
Đỗ Miểu Miểu: "..."
Haizzz, đúng là đàn ông.
Lộc Duy: "...Khụ khụ."
Cậu ngẩng đầu nhìn Đỗ Dật Văn, đối phương cũng đang cúi đầu nhìn cậu, Đỗ Dật Văn không biểu hiện gif nhưng cậu nhìn ra anh cố ý.
Cậu quyết định đứng yên tại chô, cách Đỗ Dật Văn nói vói Đỗ Miểu Miểu: "Em đi đường cẩn thận đấy."
Sau đó bị Đỗ Dật Văn kéo về cửa phía Bắc.
Thành phố X gần thành phố Z, chênh lệch nhiệt độ giữa hai bên gần như không có.
Bên ngoài của phía Bắc là con sông tự đào của thành phố X, bây giờ đã về đêm, bờ sông yên tĩnh không người, chỉ có gió lạnh quét qua, cùng hàng cây thưa lá ở hai bên bờ sông.
Mùa động quạnh quẽ dễ làm con người cô đơn, nhưng Lộc Duy đi bên cạnh Đỗ Dật Văn vẫn có vài phần ấm áp.
Chỉ vì quá hồi hộp, ấp a ấp úng một lúc lâu không nói nên lời.
Đỗ Dật Văn thấy cậu hơi lạ, anh đi càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Lộc Duy.
Lộc Duy cảm giác mình như bị bao bọc trong ánh mắt của Đỗ Dật Văn, nhiệt độ trên người tăng lên, hai tay buông nhẹ bỗng hơi run.
Đỗ Dật Văn nhỏ giọng nói: "Sao em lại run?"
Mặt Lộc Duy càng ngày càng đỏ, cúi đầu không nói gì.
Sau đó, hai tay bị người đối diện nắm lấy.
Đỗ Dật Văn nắm tay cậu, cảm nhận nhiệt độ trên tay cậu, sau đó cởi áo phủ lên người Lộc Duy.
Áo khoác của anh rộng hơn một số so với Lộc Duy, còn có thêm mũ, khi khoác lên người Lộc Duy, mũ đội lên đầu của cậu.
Lộc Duy cảm giác cả người đều thoải mái, hơi ấm phủ khắp cơ thể, xung quanh đều là mùi hương của Đỗ Dật Văn, bởi vì tầm mắt bị che khuất bơi mũ, nên chỉ thấy mỗi Đỗ Dật Văn.
Cảm giác ấm áp làm cho đầu óc Lộc Duy hơi choáng váng.
Cậu ngơ ngác nhìn Đỗ Dật Văn, đầu óc trống rỗng, không biết nên nói gì.
NGược lại, Đỗ Dật Văn trầm giọng nói: "Em có gì muốn nói à?"
"Chính là...chính là..." LỘc Duy càng nói đầu óc càng loạn, nêu có đồ thị đo sự khẩn trương của cậu chắc chắn sẽ như một cuộn len rối mù.
Đỗ Dật Văn cúi đầu nhìn cậu, yên lặng đợi cậu nói.
Khi gió lạnh thổi qua lần nữa, anh nghiêng người che cho Lộc Duy, giúp cậu kéo chặt mũ trên đầu, che khuất Lộc Duy khỏi gió lạnh.
Lộc Duy bị động tác của anh làm tim đập càng nhanh hơn, máu như dồn hết về tim khiến nó đập nhanh hơn.
Hình ảnh Đỗ Dật Văn trước mắt bắt đầu lung lay, Lộc Duy nắm chạt bàn tay, hít một hơi thật sau làm bản thân bình tĩnh.
Sau đó...
"Đỗ Dật Văn, chúng ta, chúng ta ở bên nhau đi."
Khi Lộc Duy, xung quanh bỗng yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
Sau khi dứt lời, máu trong người dồn hết lên đỉnh đầu, cảm thấy hơi choáng váng, cậu bỏ qua sự xấu hổ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt Đỗ Dậ Văn.
Nhìn thấy đối phương mở miệng, giọng điệu trầm thấp hơn so với bình thường:
"Những lời này, nên để anh nói."
Lộc Duy ngạc nhiên đứng yên tại chỗ.
Đỗ Dật Vă cúi đầu nhìn cậu, giọng nói nghiêm túc chưa từng có: "Duy Duy, em đồng ý ở bên anh không?"
Giọng nói của Lộc Duy vẫn trầm thấp giữa trời gió rét, mỗi từ nói ra như khắc in sâu vào lòng người, trái tym Lộc Duy đập thình thình, một lúc lâu mới thẻ nói nên lên: "Được."
Sau khi Lộc Duy đồng ý, từng mảnh vụn ký ức khi hai người đi bên nhau, tầng tầng lớp lớp khiến suy nghĩ của cậu hơi loạn, cậu hít một hơi thật sâu: "Em con muốn nói với anh điều này..."
"Đỗ Dật Văn, em cũng thích anh."
"Là kiểu rất thích anh."
"Còn có..." Lộc Duy nhìn anh, nắm chặt hai tay, đột nhiên lao về phía trước.
Đỗ Dật Văn vội vàng duỗi tay bảo vệ cậu, nhưng bị Lộc Duy lao vào trong lồng ngực.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động ôm anh, Đỗ Dật Văn ôm chặt lấy Lộc Duy, rất muốn không bao giờ buông tay ra.
Lộc Duy vòng tay ôm cổ Đỗ Dật Văn, ghé sát vào tai anh, nói nhỏ: "Sinh nhật vui vẻ nha chống yêu."
Khi Lộc Duy được Đỗ Dật Văn đưa về nhà, vừa bước vào cửa, vốn dĩ phòng khách đang tối om đột nhiên có người mở đèn lên.
Lộc Hoài vừa thay quần áo ở nhà đang đứng ở chân cầu thang, dừa tường nhìn cậu.
Lộc Duy không hiểu tại sao có chút lo lắng, nhưng niềm vui có bạn trai nên sự vui vẻ hạnh phúc trên mặt không thể che dấu được.
Lộc Hoài nhìn dáng vẻ của em trai mình, sao còn không rõ nữa: "Hai người ở bên nhua rồi?"
Anh vừa nói xong, vốn dĩ em trai đang đầy gió xuân bỗng đỏ bừng cả mặt.
Lộc Hoài: "..."
Lộc Duy ho nhẹ hai tiếng: "Anh, anh tinh mắt thật đó."
Lộc Hoài không muốn nhìn dáng vẻ phơi phới mùa xuân của em trai, vỗ vai ý bảo cậu nhanh chóng đi ngủ.
Đợi đến khi cậu lên đến tầng hai, Lộc Hoài dưới tầng mới nhớ, lập tức quay đầu nhìn cậu: "Duy Duy, chân của em..."
Nhưng Lộc Duy đã đóng chặt của phòng.
Lộc Hoài nhìn cửa phòng đóng chặt, đứng yên một lúc rồi cười thành tiếng.
Thật ra Lộc Hoài không nói, hôm nay anh biết Lộc Duy đánh trận chung kết, nên nhanh chóng sắp xếp tất cả cuộc họp diễn ra trước thời gian.
Nhưng khi a vội vã đến nhà thi đấu tìm Lộc Duy, nhìn thấy cậu với Đỗ Dật Văn đang nắm tay đi về phía cửa Bắc.
Nên anh mới biết hai người đã ở bên nhau rồi.
Lúc ấy lòng ay rất hỗn loạn, nhưng mà nghĩ lại, có lẽ Đỗ Dật Văn rất thích hợp làm người bên cạnh em trai mình.
Đội Lộc Duy chiến thắng KPL 2019, trở thành đề tài được bàn tán nhiều nhất sau trận chung kết.
Họ không có nhà tài trợ, không có đơn vị hợp tác, không có huấn luyện viên cũng không có nguồn tài chính