EDITOR: JIN XUAN Trận cá cược này do Diêu Vũ đề ra, cậu ta lại không tự mình ra trận, mà là mời người đến giúp cậu thi đấu.
Địa điểm gặp mặt là tại giữa sườn núi Hổ Sơn, núi hiu quạnh, gió gào thét, quanh quẩn nghe giống như tiếng quỷ kêu khóc.
Tạ Tùy từ trong xe đi ra, xa xa trông thấy mấy người Diêu Vũ không kiên nhẫn đứng bên cạnh xe, chờ đã lâu.
"Tạ Tùy, đến muộn."
Tạ Tùy thầm nói: "Mày cũng không lên lớp, còn quản tao đến muộn hay không đến muộn?"
Diêu Vũ méo miệng, ngượng ngùng nói: "Nếu là trận đấu của tao, vậy thì do tao đề ra quy chế, không có ý kiến chớ."
"Tùy."
Diêu Vũ trao đổi ánh nắt cùng mấy nam sinh chung quanh, nói: "Chơi tốc độ đã là chuyên môn của mày, thế nên hôm nay chúng ta đổi cách chơi đùa đa dạng hơn."
"Mày muốn chơi cái gì?"
"Liều mạng."
Diêu Vũ quay đầu vẫy tay, bên cạnh xe, một người đàn ông mặc trang phục đua xe màu trắng, trên cổ có hình xăm đi ra.
"Nhìn vách đá phía trước, từ nơi đó chạy ra, tốc độ không thể thấp hơn 80 km/h, ai mà dừng lại trước bị tính là thua; ngược lại, đến cuối cùng ai tiến xa hơn thì người đó thắng."
Lời vừa nói ra, sắc mặt Tùng Dụ Chu càng thay đổi, nhưng mà vẫn không có rụt rè, nói với Diêu Vũ: "Được thôi, Tùy ca tụi tao chơi liều mạng với mày, mà mẹ nó mày cũng nên có thành ý chút, tự mình ra trận đi, mời người chơi dùm thì quá mất mặt rồi."
Diêu Vũ: "Chúng ta đã nói trước, sân chơi của tao, luật của tao, có thể chơi thì chơi, không thể chơi thì con mẹ nó ngoan ngoãn giải thích với lão tử."
"Luật của mày cũng không thể điên đến vậy..." Tùng Dụ Chu còn đang muốn nói thì Tạ Tùy quay đầu dùng ánh mắt kêu dừng lại.
"Đi, chơi theo luật của mày."
Khóe mắt Diêu Vũ lộ ra nét cười giả dối, cảm thấy lần này cuối cùng cũng có thể chà đạp kiêu ngạo của Tạ Tùy, cậu dùng số tiền rất khủng để mời người này đến đây, người từng thắng vô số trận đấu, cậu rất có lòng tin có thể đánh bại Tạ Tùy.
Tạ Tùy không nói một lời, lên xe.
Diêu Vũ lấy điện thoại di động ra chuẩn bị quay video, đồng thời cũng không quên dặn dò tên đàn ông xăm hình đã mướn: "Liều mạng mà chạy, càng xa, tiền càng nhiều, kéo chết hắn."
Đối phương gật gật đầu, xem ra cũng đã hạ quyết tâm, kiếm tiền không cần mạng.
Tùng Dụ Chu thật sự không yên lòng, kéo cửa xe chuẩn bị ngồi vào ghế phụ.
Tạ Tùy lại sớm một bước khóa cửa.
"Tùy ca, tớ đi cùng cậu."
"Không cần."
"Tùy ca!"
Tạ Tùy nghiêng đầu nhìn, tròng mắt đen huyền ngầm sôi trào: "Cậu đứng ở bên cạnh xem, lần sau mang cậu đi, ngoan."
"..."
Thời điểm Tạ Tùy càng nghiêm túc, lại càng dùng giọng điệu vui thích và lỗ mãng như vậy để nói chuyện.
Tùng Dụ Chu nguyện ý đi cùng hắn, trong lòng hắn cảm động, nhưng đây là chuyện của riêng hắn, cũng là mạng của hắn, hắn càng không thể trốn chạy nhân sinh, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể đối mặt, nhưng hắn tuyệt đối không kéo người khác xuống nước chung.
Diêu Vũ đi tới giữa đường cái, cầm di động hướng về hai chiếc xe đua, cận cảnh ống kính, hét lên: "Bắt đầu! Chạy!"
Tạ Tùy khởi động động cơ, tay lái nghiêng nghiêng, hướng tới Diêu Vũ, Diêu Vũ sợ tới mức hồn phi phách tán, hàm răng run lập cập kêu: "Mày làm cái gì!"
Tạ Tùy chẳng qua chỉ đùa với cậu ta một chút mà thôi, vòng qua bên người cậu, chạy ra ngoài, nhưng Diêu Vũ lại thiếu chút nữa bị dọa ướt quần.
Tương Trọng Ninh và Tùng Dụ Chu nở nụ cười: "Với cái lá gan bé tí tẹo đó mà mẹ nó còn dám liều mạng với Tùy ca."
Diêu Vũ thốt vài câu thô lỗ, khóe mắt hiện ra ác độc, đợi một chút nữa xem ai là người chết trước.
Cuối quốc lộ là một khúc cua góc vuông 90 độ, mà đoạn đường này hầu như không có vòng bảo hộ, rất nhiều xe chạy qua nơi đây đều phải thả chậm tốc độ, bảo đảm sẽ không bởi vì quán tính lớn mà ngã xuống vách núi, mặc dù là tay đua ưu tú nhất, cũng không dám lái xe bất chấp ở trên con đường này.
Nhưng hôm nay, chơi là để tim đập.
Tạ Tùy khống chế tốc độ xe tại 80 km/h, mà người đàn ông kia cũng chạy song hành với hắn, thậm chí tốc độ còn gần như chậm hơn.
Tạ Tùy thông qua cửa kính xe nhìn hắn ta, hắn ta nhếch miệng cười, xem bộ dáng là muốn kéo chết hắn.
Tạ Tùy thoáng đạp một cước chân ga, kéo cự ly ra, nam hình xăm trong nháy mắt tuột lại phía sau hắn. Quy tắc nói là cuối cùng ai tiến về phía trước thì người đó thắng, bởi vậy một mặt thả chậm tốc độ cũng không được, Diêu Vũ nhìn có chút nóng nảy, cầm bộ đàm hô to: "Theo sau! Đuổi theo hắn!"
Tên đàn ông không có biện pháp, chỉ có thể một cước đạp chân ga xuống, đuổi theo Tạ Tùy.
Tạ Tùy đã tăng tốc độ lên đến 90 km/h, chạy cực nhanh tới quốc lộ hiểm trở bên trên.
Nụ cười trên mặt nam hình xăm dần dần biến mất, mặt nhăn như khỉ, chỉ có thể toàn lực đuổi theo hắn, lại không dám tăng tốc độ vượt qua hắn.
Diêu Vũ cầm kính viễn vọng, đứng xa xa nhìn hai chiếc xe song hành nhanh như bay, mắt thấy vách núi gần trong gang tấc, mà Tạ Tùy một chút không có ý định dừng lại.
Cuối cùng một trăm mét, năm mươi mét, hai mươi mét...
Người đàn ông kia đã có chút rụt rè, theo bản năng phanh lại, nhưng âm thanh chói tay của Diêu Vũ trong bộ đàm truyền đến: "Hôm nay mà thua thì mẹ mày một phân tiền cũng đừng nghĩ đến, hắn phải dừng lại trước, mày không được phép dừng!"
Nam xăm hình nghĩ tới cái giá cao mà Diêu Vũ đưa cho, bất chấp, rốt cục vẫn phải đạp xuống chân ga, đuổi theo Tạ Tùy.
Thấy chỗ rẽ ở vách núi đã gần trong gang tấc, ánh mắt Tạ Tùy nhìn thẳng ngay phía trước, không một tia sợ hãi, như cũ không có chậm lại.
Tên kia khi thì nhìn hắn, khi thì nhìn khoảng cách tới vực thẳm ngày càng gần phía trước, tim đập rộn lên, máu toàn thân sôi trào mãnh liệt.
Hai mươi mét, mười mét, năm mét...
Tên đó rốt cuộc cũng chịu không nổi loại kích thích khiêu chiến này, hét to lên một tiếng, một cước đạp phanh lại!
Lốp xe cùng quốc lộ vẽ ra một tiếng kêu bén nhọn, mà một giây sau, Tạ Tùy cũng đạp phanh lại.
Trước mặt hắn quốc lộ đã biến mất, thay vào đó là vách núi sâu không thấy đáy, lượn lờ sương trắng, thân xe đã có một phần ba lái ra khỏi mặt đất!
Trái tim đang treo lửng lơ của Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh chợt thả lỏng, mắng to Tạ Tùy con mẹ nó không muốn sống nữa, tiến lên lôi hắn từ trong xe ra, xô đẩy hắn, cũng ôm hắn, tâm tình khẩn trương kích động khó có thể bình tĩnh.
Đầu xe của nam xăm hình cách đuôi xe Tạ Tùy ước chừng hai mét cự
ly, hắn ta đi xuống xe, khí lực toàn thân gần như cạn kiệt, chống thân xe, thiếu chút nữa con mẹ nó phun ra!
Diêu Vũ chạy tới, khó có thể tin nhìn một phần ba thân xe Tạ Tùy đã lái ra khỏi vách núi, không lời nào để nói.
Trên mặt Tạ Tùy, thần sắc lạnh lùng, con ngươi thâm thúy ngưng tự hơi thở tử vong.
Vong mệnh chi đồ.
Cậu ta quay đầu mắng người đàn ông xăm hình kia vài câu, liền để thủ hạ rời đi.
Cậu đánh cược với Tạ Tùy có rất nhiều người biết, vết thương trên ót xem như tự chịu đựng, không chỉ như thế, cậu còn phải xin chuyển ban, hơn nữa về sau ở trong trường học nhìn thấy Tạ Tùy liền nhất định tránh đi.
Trải qua sự kiện lần này, Diêu Vũ cũng tinh tường nhận thức được, Tạ Tùy là tên điên liều mạng như vậy, mình thật sự không thể trêu chọc hắn.
Trên đường về từ quốc lộ Hồi Sơn, Tương Trọng Ninh lái xe, Tùng Dụ Chu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mà Tạ Tùy một mình ngồi ở sau xe, trầm mặc, vẫn không nói gì.
Tùng Dụ Chu thông qua kính chiếu hậu nhìn hắn.
Tay hắn chống rất tùy tiện, sắc mặt trầm tĩnh, đèn đường tại trên mặt của hắn hắt xuống ánh sáng loang lổ.
Ai thật sự có thể không cần mạng, một chuyến suýt gặp tử thần vừa rồi, trong lòng hắn hẳn là cũng không bình tĩnh.
Tùng Dụ Chu không có quấy rầy hắn.
Tạ Tùy rốt cuộc lấy ra di động, bấm một dãy số.
Lúc di động Tịch Bạch vang lên, cô đang ăn cơm.
"Alo."
"Xin hỏi là ai vậy?"
Đầu kia không ai lên tiếng, chỉ có tiếng gió mạnh.
"Alo?"
"Tôi không nghe cậu nói chuyện được."
"Ửm?"
...
Giọng cô bé gái tựa như kẹo mạch nha mềm mại, dính dính, xuyên qua màng nhĩ hắn, làm chấn động tâm hồn cô độc của hắn.
Hắn cũng không biết vì sao lại khát vọng nghe được âm thanh của cô như thế.
Mới vừa rồi đứng trên bến bờ sinh tử, nhìn vực thẳm tối đen vô tận, trong lòng hắn dâng lên một trận sợ hãi không rõ.
Sinh tử cách xa nhau, một đời này vĩnh viễn không gặp lại.
Một cơn đau nhức phảng phất đến từ chỗ sâu trong linh hồn, giống như có nhát dao đâm mạnh vào tim của hắn, ánh mắt hắn bỗng nhiên liền đỏ.
"Bạch Bạch, ai gọi vậy?"
"Không biết, mẹ, khả năng nhầm số rồi."
Trong điện thoại truyền đến một chuỗi tiếng cúp máy băng lãnh, Tạ Tùy buông di động, xoa xoa khóe mắt, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng dần bình phục lại.
Sáng ngày thứ hai, đoạn video kia được truyền khắp trường học.
Nhờ trong lớp bàn tán xôn xao, Tịch Bạch mới nhìn thấy đoạn video đua xe liều mạng kia, nhìn đến thời điểm đầu xe cơ hồ lái ra khỏi vách núi, hình ảnh Tạ Tùy từ trong xe đi ra, cô cảm giác trái tim mình như bị một đôi bàn tay khổng lồ bóp chặt lấy, không thể thở...
Không sai, kiếp trước sự cố tai nạn xe cộ phát sinh, là xe của Tạ Tùy xông ra vách núi, lúc nhân viên cứu hộ tìm đến hắn, người đầy máu tươi, tuy rằng cuối cùng vẫn bảo vệ được một cái mạng, nhưng hắn đã gần như thành phế nhân.
Nói trước sao, hắn né qua một kiếp sao, vẫn chỉ là trùng hợp!
Vô số nghi vấn quấn vòng quanh Tịch Bạch, lòng cô rất loạn, đồng thời cũng dần dần hiểu rõ, tất cả những gì Tạ Tùy trải qua, không trách được bất kì kẻ nào, đều là một tay hắn tạo thành!
Cô nghĩ đến ngày hôm qua nhận được cuộc điện thoại không rõ kia, nghe bên trong truyền đến tiếng gió điên cuồng, lòng của cô đột nhiên siết chặt.
Cô buông di động, xông ra phòng học.
Ân Hạ Hạ không rõ ràng cho lắm, thấy vẻ mặt cô không thích hợp, cũng liền vội vàng đuổi theo: "Bạch Bạch, sắp vô giờ học rồi, cậu đi đâu?"
Tịch Bạch không quay đầu lại, lập tức lên lầu, đi đến trước cửa phòng học ban 19, liền trực tiếp gặp được Tạ Tùy cầm ly nước đang đi ra.
Hai người oan gia ngõ hẹp, hai mặt nhìn nhau, khuôn mặt nhỏ của Tịch Bạch bởi vì phẫn nộ, trướng hồng không thôi.
Tạ Tùy bỗng nhiên mỉm cười, một câu "Tới tìm tôi?" còn chưa kịp mở miệng hỏi, Tịch Bạch liền nhanh hơn đi đến bên cạnh hắn, giơ một bàn tay lên...
Tất cả hành vi hiện tại của cô đều đã không vượt khỏi sự khống chế của lý trí, chỉ muốn phát tiết hết buồn giận trong lòng, bàn tay cách hai má Tạ Tùy không quá một tấc (10cm) thì ngừng lại.
Cô chưa từng đánh người, lúc nào cũng ngoan hiền.
Mặc dù là đáng giận đến cực điểm như Tịch Phi Phi, cô đều chưa từng nghĩ tới thương tổn thân thể của chị ta, đương nhiên, cô càng nhiều là xuất phát từ khinh thường.
Chung quanh không ít bạn học đi ngang qua mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nhìn Tịch Bạch, cô bé này lại... lại dám động thủ với Tạ Tùy!
Có trời mới biết, cô làm gì tim gấu mật hổ như thế!!
Sắc mặt Tạ Tùy nghiêm túc, ghé mắt nhìn tay cô, trắng nõn mềm mại, hoa văn quấn vòng quanh lòng bàn tay.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tịch Bạch chết chắc rồi, cho dù một tát này của cô không có hạ xuống, nhưng Tạ Tùy là loại người nào, hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho cô sao.
Làm người ta không nghĩ tới là, một giây sau, Tạ Tùy lại cầm lưng bàn tay của cô, nhẹ nhàng nhấn một cái, lấy một cái tát đang bỏ dở kia, vững vàng đặt ở trên mặt mình.
"Muốn đánh thì đánh."
Thiếu niên buông xuống mặt mày, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn cô, giọng nói nhu hòa ——
"Không cần sợ, cậu là người mà tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ đánh lại."
- ----
Editor Jin Xuan: có ai phát hiện ra mình mới đổi bìa truyện không hehe