Cuối tháng 11, trường tổ chức một buổi biểu diễn âm nhạc, Tịch Bạch cũng sẽ trình diễn đàn cello.
Phía sau sân khấu, Tịch Bạch đang chỉnh dây đàn, làm công tác chuẩn bị sau cùng trước khi lên diễn.
Bạn cùng phòng Kiều Kiều đi tới bên người cô ngồi xuống, thần bí nói với cô: “Tớ nghe được mấy nam sinh nói, sau khi buổi diễn kết thúc, học trưởng Tề Lịch sẽ tỏ tình với cậu.”
Tịch Bạch tạm dừng thử dây đàn: “Không phải cũng sẽ bị từ chối sao.”
“Nhưng anh ấy thật rất thích cậu, luôn chờ cậu chia tay đó.”
“Nhưng tớ sẽ không chia tay đâu.”
Kiều Kiều thở dài, cảm thán nói: “Thật ra thì học trưởng Tề Lịch rất tốt, tướng mạo như nam thần, trong nhà còn có tiền, nhân phẩm cũng rất tốt. Ngay cả nữ sinh cao ngạo như Hứa Gia Di cũng thầm mến anh ấy, tớ cảm thấy mặc dù anh ấy không đẹp bằng bạn trai cậu, cũng không đua xe ngầu như anh ấy, nhưng Tề Lịch mang lại cảm giác an toàn cao hơn, cậu không cảm thấy sao.”
Tịch Bạch biết Kiều Kiều là đang nói chuyện phiếm với cô như giữa những người bạn thân, không có ý gì khác, cô dứt khoát hỏi: “Cậu nói cảm giác an toàn là ý gì?”
“Tớ chính là cảm thấy học trưởng Tề Lịch đáng tin hơn, cậu hiểu ý tớ chứ, chính là có thể bảo vệ con gái, sẽ không dễ thay lòng, làm việc gì cũng rất ổn định, hoàn toàn là đối tượng có thể suy tính kết hôn.”
Tịch Bạch cười: “Trên thế giới này còn có thể tìm người đàn ông không thay lòng hơn cả Tùy ca nhà tớ à.”
Kiều Kiều biết bạn trai Tịch Bạch mặc dù có nhiều fan nữ nhưng anh đối với các cô gái khác cơ hồ là hoàn toàn không nói chuyện, trưng ra khuôn mặt băng, bộ dáng cao ngạo lạnh lùng đi tới chỗ nào cũng bưng bộ mặt hận toàn bộ thế giới không biết anh là người đã có chủ.
“Tớ cảm thấy Tạ Tùy nhà cậu có hệ số an toàn thấp hơn học trưởng Tề Lịch, là suy xét hết các mặt á.”
Tịch Bạch hiểu ý Kiều Kiều, người con trai như Tề Lịch quả thật phù hợp với phần lớn cô gái, thậm chí còn là ông chồng tiêu chuẩn trong cảm nhận của người lớn.
“Tớ biết cậu có ý tốt.” Tịch Bạch đặt đàn cello xuống, cười nói với Kiều Kiều: “Mặc dù điều kiện Tùy ca nhà tớ có thể không sánh được với người khác, nhưng có một điều không ai so được với anh ấy.”
“Là cái gì?”
Tịch Bạch cụp mắt, trước mắt là một mảnh ôn nhu:”Anh ấy yêu tớ như mạng a.”
Kiều Kiều cảm thấy Tịch Bạch là cô gái rơi vào lưới tình, trên thế giới này nào có người đàn ông nào yêu mình như mạng, bất quá cũng chỉ là lời ngon tiếng ngọt, nếu như tin tưởng thì thật quá ngu ngốc.
Tám giờ tối, buổi biểu diễn bắt đầu, bởi vì kẹt xe trên đường, Tạ Tùy suýt nữa tới trễ. Lúc đi vào thính phòng, âm nhạc vừa mới cất lên.
Thính phòng đã không còn chỗ, anh tựa vào cạnh cửa quan sát.
Giữa thính phòng, cô gái ngồi bên trái trong đội hòa âm. Trong đội hòa âm chỉ có một mình cô kéo đàn cello, bởi vậy hết sức bắt mắt.
Cô mặc chiếc váy dạ hội tua rua màu đậu sa, mái tóc dài được búi ra sau đầu, bên tai có vài sợi tóc xõa xuống, ánh sáng nhu hòa tạo một tầng phấn mật trên khuôn mặt trắng noãn của cô, đẹp đến khiến lòng người rung động.
Cô trở thành tâm điểm trong đám người, chí ít, trong mắt Tạ Tùy là như thế.
Trong mắt anh dường như không thấy ai khác, ánh mắt chuyên chú theo dõi toàn bộ cử động của cô gái bên góc trái.
Đã rất lâu rồi Tạ Tùy không được nghe cô kéo đàn cello, lần trước là lúc còn học trung học.
Lúc Tịch Bạch kéo đàn luôn nhắm mắt lại, chú tâm đắm chìm trong âm nhạc. Mà một lần duy nhất cô mở mắt cũng là bởi vì Tạ Tùy ở bên người cô.
Tạ Tùy vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái ngày hoàng hôn trong phòng âm nhạc đó, anh ngồi xổm bên người cô, nói muốn nghe cô kéo khúc, chỉ kéo cho mình anh nghe.
Tịch Bạch mở mắt nhìn anh, kéo một giai điệu vui vẻ, sau đó khẽ cười với anh, má lúm đồng tiền nơi khóe miệng giống như mật ngọt.
Từ trong đôi mắt cười trong suốt kia của cô, Tạ Tùy xác định được một chuyện, Tịch Bạch thích anh.
Nụ cười ngọt ngào cùng ánh mắt như vậy vĩnh viễn chỉ thuộc về người mình thích.
Mà niềm tin như vậy giống như trời sáng, chiếu sáng thế giới tối tăm của anh. Từ ngày đó bắt đầu, mỗi ngày Tạ Tùy đều cố gắng, chỉ vì có thể tránh ra khỏi vũng bùn, trong sạch đi tới bên người cô, ôm hôn cô mà không khiến cô bị dơ.
Trong lúc Tạ Tùy rơi vào hồi ức, đêm nhạc giao hưởng cũng chậm rãi kết thúc. Cô đoan trang đi đến giữa sân khấu, cúi người chào cảm ơn. Các bạn học đứng dậy vỗ tay, lớn tiếng khen hay với màn trình diễn vừa rồi.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, trong vườn hoa náo nhiệt bên ngoài, Tề Lịch gọi Tịch Bạch lại.
Tịch Bạch theo bản năng lui về sau, phòng bị nhìn anh.
Anh đưa bó hoa hồng màu hồng tới trước mặt Tịch Bạch, Tịch Bạch nhận ra là hoa hồng Diana, rất khéo, Trần Triết Dương cũng từng tặng cô loại hoa này.
Đại khái bọn họ cảm thấy con gái sẽ thích loại hoa hồng mộng ảo này.
Mà trên thực tế, Tạ Tùy chưa từng tặng cô hoa hồng. Người này rất không có tình ý, nhìn thấy hoa dại màu trắng ven đường liền tiện tay hái xuống, cũng có thể xem như quà tặng cô.
Tịch Bạch còn đặc biệt trân trọng, đem hoa dại về cắm vào bình, tỉ mỉ chăm sóc nuôi bốn năm ngày.
Quà tặng dĩ nhiên không sai, nhưng cuối cùng không phải người trong lòng kia, cho nên mọi thứ đều không đúng.
Tề Lịch thấy Tịch Bạch không chịu nhận bó hoa hồng, có chút lúng túng: “Đây không có ý gì khác, chỉ là chúc mừng em diễn thành công.”
Tịch Bạch lịch sự nói cảm ơn anh, lại nói: “Bạn trai em ở bên ngoài, anh ấy thấy có thể sẽ không vui.”
Một câu nói của Tịch Bạch liền chặn ngang lời tiếp theo của Tề Lịch, Tề Lịch hiển nhiên vẫn có chút không cam lòng, nắm cổ tay cô, thấp giọng nói: “Anh nghe nói qua người con trai đó là mối tình đầu của em, tình cảm hai người rất tốt.”
Tịch Bạch cúi đầu nhìn về cổ tay bị anh bóp chặt, khẽ cau mày, bất mãn nói: “Anh biết rồi thì cần gì phải vậy.”
Gia cảnh Tề Lịch tốt, từ nhỏ không gặp qua trắc trở, đường lớn rộng rãi mà đi, về phương diện tình cảm thì lại càng thuận buồm hơn, đều là các cô gái chủ động theo đuổi anh, anh rất kén chọn, đơn giản là không để vào mắt. Thật vất vả mới gặp được cô gái mình thích, lại bị đối phương từ chối, anh cảm thấy rất mất mặt.
Có điều vì thế cũng khơi dậy dục vọng của Tề Lịch, nhất định phải lấy được Tịch Bạch mới cam tâm.
Cho nên cho dù biết Tịch Bạch có bạn trai, Tề Lịch cũng không từ bỏ.
Tịch Bạch xoay người muốn đi, Tề Lịch ngăn trước mặt cô: “Tịch Bạch, anh hy vọng em có thể nghe anh nói xong, sau khi nói xong, nếu như em vẫn không cân nhắc anh, anh sẽ không quấy rầy em nữa.”
Tịch Bạch kiên nhẫn nói: “Anh muốn nói gì?”
“Anh biết tình cảm của em và bạn trai rất tốt. Anh ta là mối tình đầu của em, nhưng chính là bởi vì em chưa gặp qua người con trai khác, không biết bản thân rốt cuộc muốn gì, anh mới không từ bỏ… mà theo đuổi em như vậy. Không phải nói bạn trai em không tốt nhưng anh nhất định tốt hơn anh ta, mong em cho anh một cơ hội.”
Ánh mắt Tịch Bạch trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhìn về phía Tề Lịch: “Học trưởng, anh cảm thấy bản thân mình rất tốt.”
“Không phải là cảm giác tốt.” Tề Lịch nói: “Là anh có tự tin này.”
Tự tin của anh là cái mà Tạ Tùy không có.
Tề Lịch biết rõ Tạ Tùy xuất thân từ dưới đáy xã hội, đối mặt với Tịch Bạch ưu tú như thế nhất định sẽ có tự ti, cho nên anh mới dám nói ra lời thề son sắt như vậy.
Tuy là anh giải thích nhưng Tịch Bạch có thể từ trong giọng nói của anh cảm nhận được sự khinh thường của anh.
Chính vì anh khinh Tạ Tùy mới khiến cho anh dây dưa không dứt, lại tự tin nhất định có thể đoạt được trái tim cô.
Tịch Bạch hoàn toàn xụ mặt, dùng khí chất người đứng đầu tập đoàn Tịch thị, lạnh giọng nói: “Anh cho là mình đang nói chuyện với ai?”
Tề Lịch đúng mực nói: “Anh đang nói chuyện với người con gái anh yêu.”
————
Cách đó không xa, Tạ Tùy cầm trong tay một bó hoa trắng mới hái, từ xa nhìn cô gái và chàng trai.
Chẳng cần đến gần, chỉ cần thấy bó hoa hồng Diana trong tay người con trai anh có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
Cô gái của anh quá sáng chói, mà trên thế giới này không chỉ có anh biết thưởng thức cô.
Anh nhìn bó hoa hồng lại cúi đầu nhìn hoa trong tay mình, chênh lệch tương đối rõ ràng.
Cũng không phải anh không mua nổi bó hoa, chẳng qua cảm thấy loại hoa hồng này quá khoa trương, hơn nữa bởi vì được giữ tươi, âm u đầy tử khí, rất khó coi. Tạ Tùy rất bài xích chuyện tặng cho Tịch Bạch loại hoa như vậy.
Hoa dại rất tốt, sinh lực mạnh mẽ lại tràn trề.
Nếu là ngày trước, Tạ Tùy sẽ không chút do dự đi lên trước, đánh người con trai đó lăn ra đất, sau đó ngang ngược nói một câu: “Con mẹ nó, mày ngại mệnh dài quá hay sao mà tơ tưởng tới người con gái
của tao.”
Hiện tại Tạ Tùy sẽ không làm vậy, anh luôn ghi nhớ lời cô gái đã nói, chỉ có trẻ nhỏ mới động tay động chân giải quyết vấn đề.
Anh cố gắng đi ra khỏi thời trẻ khinh cuồng, trở nên thành thục, trở thành người đàn ông vai có thể gánh trọng trách.
Người đàn ông có thể tức giận nhưng phần lớn thời gian người đàn ông cần chính là nhẫn nại.
————-
Lúc này, một mùi acid nồng nặc làm nhiều người nhanh chóng che miệng bịt mũi, cau mày nhìn về phía phát ra cái mùi này.
Chỉ thấy một cô gái cầm bình thủy tinh trong tay, đi tới hướng Tịch Bạch, trong bình thủy tinh trong suốt là chất lỏng không màu, có sinh viên khoa sinh hóa nhận ra nhãn bên ngoài bình thủy tinh, kinh hô một tiếng: “Cô ta cầm acid sunfuric.”
Tịch Bạch quay đầu lại, thấy Tịch Phi Phi từ trong đám người đi ra, xông về phía cô, vẻ mặt dữ tợn, hận không thể giết cô cho sảng khoái.
Không ít người nhận ra Tịch Phi Phi không có ý tốt, cách xa cô.
“Tịch Bạch, đi chết đi!”
Tịch Phi Phi bước nhanh tới chỗ Tịch Bạch, giơ bình acid sunfuric không đóng kín lên, hất chất lỏng giống như nước trắng về phía cô.
Tịch Bạch và Tề Lịch đứng quá gần, Tề Lịch theo bản năng chính là bảo vệ mình, dùng tay che mặt, mà hành động vô ý này của anh vừa khéo đẩy Tịch Bạch ra trước.
Vào thời điểm chỉ mành treo chuông này, thiếu niên nhanh chóng từ bên này nhảy ra, dùng bờ lưng rộng rãi tạo thành tấm chắn, bảo vệ cô gái trong lòng.
Mùi acid mãnh liệt gay mũi đến mức Tịch Bạch không mở mắt ra được, cô cảm nhận được động tác của thiếu niên, toàn thân bối rối.
Acid trong tay Tịch Phi Phi đều vẩy lên lưng Tạ Tùy, có mấy người con trai to con đã chạy tới, đoạt lấy bình trong tay cô, dễ dàng kiềm chế cô.
Tịch Bạch hiểu được chuyện gì xảy ra, giống như điên quay người lại, hoảng sợ hô to: “Anh sao rồi! Có bị thương không?”
Tạ Tùy không cảm thấy đau, anh nhanh chóng cởi bỏ áo mình, ném xuống đất.
Chất liệu áo jacket không giống các loại áo khác, không thấm nước, hơn nữa mùa đông mặc tương đối dày, bên trong còn có một chiếc áo lông, vì vậy không dính acid vào da.
Tịch Bạch kéo áo anh lên kiểm tra sau lưng, phần da lưng khô ráo, cũng không bị thương. Sau khi xác định không có gì, cô nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Tùy kéo cô gái về sau, cách xa chất acid gay mũi, đồng thời quay đầu, tức giận đi tới chỗ Tề Lịch, đấm vào mặt anh.
Mọi người liền vội vàng tiến lên kéo Tạ Tùy, đáy mắt Tạ Tùy lộ ra ánh sáng sắc nhọn, nghiêm nghị chất vấn Tề Lịch: “Mày dám đẩy em ấy ra phía ngoài!”
Tề Lịch cũng bối rối, anh từ nhỏ được cha mẹ bảo vệ, cho tới bây giờ chưa trải qua thời khắc nguy hiểm như vậy, cho nên theo bản năng chính là bảo vệ mình.
“Thật, thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi…”
Tịch Bạch kéo Tạ Tùy lại, trầm giọng nói: “Không sao, đừng trách anh ấy.”
Tình huống đó, phần lớn mọi người sẽ theo bản năng bảo vệ mình, Tịch Bạch có thể hiểu được.
Dù sao lúc gặp nguy hiểm, trên thế giới ngày, người đàn ông có thể kéo cô ra sau lưng cũng chỉ có người trước mặt này.
Chung quanh đã có không ít sinh viên lấy điện thoại ra báo cảnh sát, các thầy cô trong khoa cũng vội vàng chạy tới sơ tán sinh viên, duy trì trật tự hiện trường.
Tịch Phi Phi bị mấy bạn nam kiềm chế, tóc tai rối bời, khuôn mặt dữ tợn, muốn nhào tới Tịch Bạch, hô to: “Tao hận mày! Mày hại tao không học đại học được, hại tao mấy lần suýt nữa mất mạng. Con khốn, mày ác độc như vậy, sao không đi chết đi!”
Tịch Bạch biết, lớp mười hai này, thành tích Tịch Phi Phi xuống dốc không phanh, càng không thể phát huy tốt trong kỳ thi đại học, ngay cả khoa chính quy cũng không thi đậu, thân thể cũng ngày càng suy yếu.
Thời điểm trung học là lúc Tịch Phi Phi khỏe mạnh nhất, sau này lên đại học, thân thể cô sẽ càng ngày càng sa sút. Cho nên hai năm qua, Tịch Bạch cũng không có bất kỳ hứng thú gì với Tịch Phi Phi, cô đã là người sắp chết.
Tịch Bạch chưa từng nghĩ tới, cố ý tha cho cô một lần, chính cô lại không buông tha mình, như vậy cũng đừng trách Tịch Bạch đánh rắn dập đầu.
—————-
Vợ chồng Tịch Minh Chí chạy tới đồn cảnh sát đầu tiên, gặp Tịch Phi Phi trong phòng thẩm vấn cùng với Tịch Bạch, thậm chí ngay cả trợ lý Tần cũng vội vã chạy tới.
Bà Tịch sau khi biết chuyện thì giận tím mặt, cho trợ lý Tần thay bà tới đây, truyền đạt cho Tịch Bạch một câu, không cần phải khách khí, muốn làm thế nào thì làm thế đấy, toàn bộ do cô định đoạt.
Có lời này của bà Tịch, Tịch Bạch cũng nắm chắc trong lòng.
Lúc Tịch Phi Phi tạt acid khí phách bao nhiêu nhưng khi nhìn thấy cảnh sát mặc đồng phục, thấy cổ tay cô bị còng, sự phách lối ấy liền tan thành mây khói. Cô bị dọa sợ đến bắp chân cũng run, sắc mặt trắng bệch, không nói được một câu.
Hai vợ chồng từ chỗ cảnh sát hiểu được tình huống, cũng thấy Tịch Bạch trong phòng tiếp khách, bọn họ buông xuống lo lắng trong lòng.
“Ai nha, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm!” Tịch Minh Chí liên tiếp nói với cảnh sát: “Anh cảnh sát, hai đứa này là con chúng tôi, bình thường cãi nhau ầm ĩ, chỉ là đùa giỡn, không cần thiết phải thế này, nào, hút điếu thuốc.”
Không ai nhận thuốc ông đưa tới, cảnh sát phụ trách vụ án đi tới, nói với Tịch Minh Chí: “Tịch Phi Phi bị tình nghi cố ý gây thương tích, chúng tôi phải tạm giam cô ấy.”
“Cái gì, cái gì mà cố ý gây thương tích!” Đào Gia Chi kích động nói: “Con nít đùa giỡn, làm gì nghiêm trọng như thế a.”
“Tạt acid là hành động gì! Các người đây là đang gây hại cho an toàn cộng đồng!” Cảnh sát nói lời chặt đinh chém sắt: “Đã là người lớn có năng lực hành vi dân sự, còn chỗ nào là con nít.”
“Tôi nói cho mấy người biết, Phi Phi có bệnh.” Giọng điệu Tịch Minh Chí lập tức cường ngạnh: “Nếu các người không thả con bé ra, con bé phát bệnh không kịp thời chữa trị, các người phải đền mạng.”
Cảnh sát trả lời: “Nếu như tội phạm hiềm nghi có vấn đề về sức khỏe, hai người nên nộp đơn xin tại ngoại chờ xét xử.”
Đào Gia Chi thấy Tịch Bạch trong phòng tiếp khách, vội vàng chào đón, nói với cô: “Tiểu Bạch à, nói thế nào Phi Phi cũng là chị con, con không cho máu cứu mạng chị con còn chưa tính, đừng đưa chị con vào chỗ chết chứ.”
Tịch Bạch cảm thấy rất mệt, cô thật không muốn ồn ào với cha mẹ. Cô đứng lên nói mấy câu với cảnh sát liền muốn rời đi.
Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí đi nhanh tới trước nắm tay cô: “Con không thể đi! Con sao có thể để mặc chị con bị tạm giam qua đêm ở đây!”
“Bạch Bạch, mau nói với cảnh sát, thả chị con ra ngoài!”
Tịch Bạch còn chưa lên tiếng, Tạ Tùy đã ngăn trước mặt cô, ngăn cách hai vợ chồng Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí——-
“Hai người tốt nhất nên thấy may vì cô ta bị giam.”
Tịch Minh Chí bị anh nhìn có chút rợn tóc gáy: “Cậu cậu có ý gì!”
Sắc mặt Tạ Tùy lạnh như băng, giọng trầm thấp có lực: “Nếu cô ta có mạng ra ngoài, tôi là người đầu tiên sẽ không bỏ qua, nói được thì làm được.”