Là do bị bỏ đói quá lâu ư? Một chén cháo rau xanh hương vị bình thường, đến một chút chán ghét anh cũng không có. Ngũ tạng trong người như đang gào thét, từ lúc gặp tai nạn xe cộ đến nay đã hơn ba tháng, lần đầu tiên Thẩm Vọng cảm nhận được đói khát là như thế nào.
Rõ ràng là thích chết đi được. Cố Sanh Sanh lấy làm đắc ý, có chút không theo kịp tốc độ của anh. Đây là lần đầu cô giúp người khác cơm, động tác có chút vụng về, nước cháo đổ trên vạt áo Thẩm Vọng không ít, may là trước đó có lót sẵn khăn lông.
Cố Sanh Sanh đành nói: "Anh ăn chậm một chút, sặc bây giờ."
"Rắc rối." Chóp mũi Thẩm Vọng khẽ động, hướng về phía mấy đĩa đồ ăn kèm: "Đó là gì?"
"A, trứng bác sữa bò và dưa leo trộn." Cố Sanh Sanh nói một mạch: "Nồi chống dính trong nhà bếp dùng tốt thật nha, lúc nãy làm trứng bác không cần một giọt dầu nào luôn, đảo một chút là mềm mịn ngay. Còn dưa leo trộn tôi cho vào một chút sa tế với giấm, anh có ngửi thấy không?"
Thẩm Vọng tất nhiên ngửi thấy. Dưa leo trộn mùi cay mà tươi giòn, trứng bác sữa bò mùi sữa mùi trứng hòa quyện, hấp dẫn vị giác. Cháo rau trong miệng tự nhiên có chút nhạt nhẽo vô vị.
Lại một muỗng cháo đưa vào trong miệng, Thẩm Vọng nghiêng đầu né tránh: "Đồ ăn."
Cố Sanh Sanh nói: "Anh không ăn cơm lâu lắm rồi, dạ dày không chịu nổi đâu, bây giờ chỉ có thể ăn cháo thôi."
Thẩm Vọng nhấp môi, nhìn ra được anh đang có chút không vui. Môi anh thấm đẫm nước, dần dần đã nổi lên chút huyết sắc, đệ nhất họa sĩ thiên tài cũng không thể vẽ ra được người có đôi môi hồng mê người như anh.
Cố Sanh Sanh phá lệ gắp một miếng trứng bác, đút vào trong miệng anh: "Đây, một miếng thôi nhá."
Trứng sữa vào miệng liền tan ra, đầu lưỡi được tiếp xúc với hương vị mới, chút mặn mặn của trứng gà pha lẫn với vị sữa đậm đà, một chút tanh cũng không có.
Thẩm Vọng bắt đầu tin đây là đồ do chính tay cô nấu – tay nghề của đầu bếp biệt thự không có tốt như vậy.
Một miếng trứng nhỏ không đã thèm, càng làm cho sự thèm ăn mãnh liệt hơn. Người vừa nãy còn mê mẩn cháo rau mà giờ đã trở mặt: "Trứng."
Cố Sanh Sanh kinh ngạc nói: "Đã nói rồi chỉ được ăn một miếng thôi. Dạ dày anh chịu không nổi, không thể ăn."
Ai đồng ý lúc nào chứ. Thẩm Vọng kiêu ngạo hất cằm, lặp lại lần nữa: "Trứng."
Cố Sanh Sanh hờn giận múc một muỗng cháo đưa lên trước miệng anh, dỗ dành: "Chờ mai hãy ăn được không? Tối mai tôi làm cho anh ăn."
"!" Thẩm Vọng bị sặc, hai tai ửng hồng.
"Sao lại không cẩn thận thế." Cố Sanh Sanh vội vàng giúp anh vỗ lưng, "Chăn mà bẩn là không xong đâu đó."
Thẩm Vọng ho khan vài tiếng, vài giọt nước cháo chảy xuống cằm và vạt áo. Cố Sanh Sanh rút khăn giấy giúp anh lau sạch sẽ, da Thẩm Vọng trắng bệch như ngọc thạch, râu mọc trên cằm đâm ngứa cả tay.
Cố Sanh Sanh tò mò thử đưa tay sờ soạng một chút liền bị Thẩm Vọng bắt được: "Sờ loạn cái gì đấy?"
"Tôi không có sờ!" Cố Sanh Sanh ngụy biện.
Thẩm Vọng lạnh lùng phát ra một tiếng: "Hửm?"
Cố Sanh Sanh ngay lập tức bị đỏ mặt. Đạo trời trên cao, nói dối sẽ bị giảm tu vi đó. Cô ủ rũ cụp đuôi nói: "Được rồi, tôi có sờ một chú."
Giọng cô mềm mại, dường như không biết những lời vừa nói ra sẽ làm cho người đàn ông kia nổi lên mấy suy nghĩ bậy bạ.
Lòng Thẩm Vọng nổi lên một ngọn lửa không tên, đốt cháy lồng ngực phập phồng của anh. Cuối cùng cũng buông tay cô: "Quên rồi ư? Lần sau còn sờ loạn, tôi bẻ gãy tay cô."
Cố Sanh Sanh hoảng sợ, vội vàng rút tay về lại. Da thịt cô mỏng manh, trên da hằn lên mấy vết đỏ đỏ, may là không quá đau.
Cố Sanh Sanh trừng mắt nhìn Thẩm Vọng, mở miệng nói không thành tiếng: "Đáng ghét."
Người đàn ông đang che mắt, không phát hiện ra: "Cháo."
Cố Sanh Sanh điều chỉnh lại tâm trạng, huề nhau rồi nhé. Cô vô cùng cao hứng bưng chén cháo lên tiếp tục giúp anh ăn.
Thẩm Vọng ăn liên tục hai chén cháo thì ngừng.
"Anh đã ăn hai chén rồi đó." Cố Sanh Sanh nói, "Mới khôi phục vị giác, không thể ăn quá nhiều."
Thẩm Vọng có chút bất mãn nhưng không cãi lại cô.
Cố Sanh Sanh bỏ chén xuống, lôi mấy hộp thuốc ra, nghiêm túc đếm mấy viên thuốc đang nằm trên tay rồi đưa đến trước miệng Thẩm Vọng: "Uống thuốc hạ sốt đi, còn có canxi nữa."
Thẩm Vọng theo bản năng tránh né, cánh môi quét qua bàn tay Cố Sanh Sanh. Cô bị ngứa cười lên một tiếng, biểu cảm Thẩm Vọng liền cứng đờ, sau lại cố gắng tránh khỏi tay cô.
Cố Sanh Sanh dụ dỗ: "Không đắng đâu, nhanh nuốt xuống là được. Há miệng ra nào."
Vẻ mặt Thẩm Vọng vẫn hờ hững, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì trong đầu. Qua vài giây cuối cùng cũng chịu mở miệng ra. Cố Sanh Sanh đổ thuốc vào miệng Thẩm Vọng, cố hết sức tránh không chạm vào môi anh.
Cố Sanh Sanh yếu ớt giận dỗi: "Nhột quá, ngồi yên đừng động."
Thẩm Vọng: "..."
Cố Sanh Sanh bưng ly lên định giúp anh uống nước, Thẩm Vọng lúc này lại làm mặt lạnh, mím môi không chịu uống.
Đồ nhỏ mọn. Cố Sanh Sanh không thèm để ý đến anh, tự múc miếng cháo cuối cùng ra chén rồi ngồi xuống ăn.
Cháo đựng trong nồi giữ được nhiệt rất tốt, vẫn còn nóng hổi. Cố Sanh Sanh đói lả người, say sưa ăn cháo cùng mấy món ăn kèm.
Thẩm Vọng ngửi được mùi, chỉ ăn hai chén cháo thanh đạm, dạ dày lại bắt đầu kêu gào thảm thiết. Cố Sanh Sanh cố tình nhai như chuột hamster, ngồi cạnh anh rột rột không ngừng.
Thẩm Vọng không nhịn được nữa: "Ồn ào quá."
Cố Sanh Sanh giật mình, nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi nói: "Nói tôi hả? Tôi đâu có nói gì?"
Hai bên thái dương Thẩm Vọng nổi lên mấy đường gân xanh, không biết người phụ nữ này ngốc thật hay là đang giả ngốc, lại nói những lời khó hiểu như vậy: "Ồn quá, đừng có ăn bên cạnh tôi."
Cố Sanh Sanh nhớ lại ở đời trước, một con mèo đen không biết từ đâu chạy đến Cố gia, lông nó óng ánh như tơ lụa, tính khí lại kiêu căng vô cùng. Bất kể Cố Sanh Sanh đã làm biết bao nhiêu đồ ăn ngon cho nó, con mèo đen kia ăn xong liền quay mông bỏ đi, một chút thân thiện cũng không có, đến cả lông nó mà cô còn chưa chạm thử được một lần.
Cố Sanh Sanh chua xót đi ra ngoài.
Cửa bị đóng lại.
Thẩm Vọng lẳng lặng nằm trên giường. Không còn âm thanh lải nha lải nhải kia, căn phòng ngủ trở nên yên lặng trống vắng khác thường, lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua những ngọn cây phía ngoài cửa sổ, tiếng sóng vỗ vào bờ từ phía xa xa truyền đến.
Cháo nóng sưởi ấm dạ dày, dần dần khuếch tán ra toàn bộ thân thể, từng dây thần kinh chậm rãi khôi phục, làm anh có chút muốn ngủ.
Thẩm Vọng rút một tờ khăn giấy ở đầu giường, nhả ra mấy viên thuốc đang ngậm dưới lưỡi.
Người phụ nữ này cách đây một ngày còn muốn đẩy anh vào chỗ chết, hôm nay lại tự nhiên tỏ ra cẩn thận chu đáo. Anh thật không