Trên một chuyến tàu cao tốc từ đông sang tâyBác gái Lý 53 tuổi, Lý Xuân Hoa không ít lần liếc nhìn cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh bà.
Cô gái này trông thật xinh đẹp!Trong lòng Lý Xuân Hoa thầm cảm thán, tuy nước da có chút vàng vọt, chất tóc có vẻ không tốt lắm, nhưng đối phương lại có một khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét thanh tú, chắc chắn không thể xấu được!Tất nhiên, điều khiến bà ấy chú ý không phải vì mỗi mình vẻ đẹp của cô gái.
Mà do từ lúc cô gái ngồi đây liền ngơ ngác nhìn ra bên ngoài hơn hai tiếng, không hề nhúc nhích cũng không nói chuyện, Lý Hà Hoa sợ cô gặp chuyện gì!May thay, tiếng chuông điện thoại đã khiến cô gái phản ứng lại.
Tô Hạ dần tập trung, ấn nút nghe trên di động.
Một giọng nói vội vàng truyền đến: “Hạ Hạ, tin nhắn con gửi là sao vậy? Tại sao con lại từ chức? Còn kì thực tập của con thì sao?”Người gọi điện đến là mẹ của Tô Hạ, bà Trần Tố Nguyệt.
Bà Trần sợ con gái mình nghĩ linh tinh nên váng đầu!Tô Hạ cười gượng một tiếng khi nghe thấy lời trách móc ở trong điện thoại.
Cô nên trả lời thế nào bây giờ?Tô Hạ thật sự không biết tại sao, trong hai tuần cuối của kì thực tập, những giáo viên hướng dẫn chẳng những không còn thân thiện như trước mà còn gây khó dễ cho cô ở khắp nơi.
Ngược lại, tình hình của mấy người bạn học khác cùng đi thực tập chung với cô lại tốt lên không ít.
Ban đầu Tô hạ cùng mấy thực tập sinh khác đi theo một vị bác sĩ trung y lớn tuổi để tìm hiểu thêm về bắt mạch và kê đơn thuốc.
Trước đó năng lực của Tô Hạ rất khá, là người giỏi nhất trong số thực tập sinh.
Bác sĩ trung y lớn tuổi nọ còn để Tô Hạ bắt mạch rồi kê đơn thuốc, sau đó đưa cho ông ta kiểm tra.
Nếu có vấn đề gì sẽ sửa lại, còn không thì ông ta sẽ trực tiếp kí tên vào phía dưới đơn thuốc, biểu thị là