Tô Hạ đợi trong chốc lát, thấy bác cả cùng với anh họ cả nhìn đào một cách sốt ruột, nhưng đang không làm gì hết nên mới mở miệng nói ra thỉnh cầu của mình: “Bác cả, cháu muốn anh cả đi lên núi cùng với cháu, như vậy có được không?”Nghe được thỉnh cầu của Tô Hạ, bác cả lau mồ hôi, quay qua nhìn, nói với anh họ cả một tiếng: “Đi đi! Để ý em họ con cẩn thận đó.
”Tô Lỗi vâng một tiếng rồi đi tới cầm giúp Tô Hạ chiếc giỏ mà cô mang đến: “Chúng ta đi thôi!”Tô Lỗi luôn manh tính cách của một người anh cả như vậy.
Ba anh em nhà họ Tô tuy đã phân nhà rồi nhưng vẫn luôn thân thiết khăng khít như vậy.
Tô Lỗi thân là anh lớn nhất trong nhà, từ nhỏ anh ấy đã được dạy phải chăm sóc nhường nhịn cho em trai em gái trong nhà, sớm đã thành quen rồi.
“Hạ Hạ, em lên núi để làm gì vậy?” Tô Lỗi hỏi.
“Em muốn hái chút thảo dược!” Tô Hạ cũng không giấu diếm gì.
“Đi thôi! Anh biết ở bên kia có một khe núi, mấy người bọn Trục Tử nói ở đó có không ít dược liệu!” Tô Lỗi đi lên trước dẫn đường.
Tô Lỗi vừa mới nhắc đến Trục Tử, là một trong số ít những thanh niên còn ở lại trong thôn, rất có tài hái thuốc.
Tô Lỗi cùng với Tô Hạ đi một đường tới bên kia, vừa mới đi chưa được bao xa, vẫn còn chưa lên núi nữa!Liền thấy cách đó không xa cũng có người đi đến hướng này.
Tô Hạ nheo mắt lại, thấy đi phía trước là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đang bế trong lòng một đứa nhỏ khoảng năm sáu tuổi, đầu tóc rối bời, đang cố gắng chạy về phía trước.
Đứa bé trong lòng người phụ nữ kia rõ ràng đã bất tỉnh rồi, mặt đều đã