Tô Hạ ăn một tô cháo bắp ngô, uống xong cả người đều cảm thấy thư thái.
Về phần Đại Hắc, sau khi đi cùng Tô Hạ về nhà liền cùng đồng bọn Đại Hoàng của mình ra ngoài đi tản bộ, nghe nói đây là bài thể dục mỗi sáng nhất định phải có của bọn họ.
Bác dâu cả biết Tô Hạ có việc phải đi về trước, cũng không ngăn cản mà chỉ nói: “Chưa cần dắt Đại Hắc về đâu, đợi khi trời tối nó sẽ chủ động chạy đến chỗ cháu.
”Tô Hạ nghe vậy cũng yên tâm quay về.
Ăn no nghỉ ngơi xong rồi, trong đầu vẫn nảy ra bản ngũ cầm hí đầy đủ, cô liền thử rèn luyện một chút.
Lên xuống một hồi, cũng đã hơn một tiếng trôi qua, cả người đã đổ đầy mồ hôi.
Hôm qua Tô Hạ cùng với anh họ đã hẹn trước chiều rảnh lại lên núi đi tìm dược liệu tiếp.
Hiện tại nếu không có việc gì! Tô Hạ nhìn bãi đất trống trong viện, có thể lấy mấy dược liệu hôm qua hái được đang cắm trong sân ra để trồng sâu xuống đất, tạm thời chưa cần quy hoạch gì hết.
Buổi chiều hôm đó không tìm được quá nhiều dược liệu, chỉ có khoảng mười bảy loại.
Hơn nữa dược liệu dễ tìm ở khe núi này Tô Hạ cũng đã tìm được gần hết rồi, càng về sau sẽ càng khó tìm hơn!.
.
Một thời gian sau đó.
Quỹ thời gian một ngày của Tô Hạ đều lặp đi lặp lại theo vòng tuần hoàn như sau:Sáng sớm, luyện ngũ cầm hí, phân loại dược liệu, đọc sách.
Buổi chiều, cùng anh họ cả lên núi hái thuốc.
Dược liệu có thể tìm được càng ngày càng ít, càng ngày càng khó khăn.
Đến khi đã kiếm được 97/100 loại thì thực sự không còn kiếm được loại nào nữa.
Anh họ đành phải tìm bạn mình, chính là Trục Tử người chuyên hái thuốc kia, hai người dẫn Tô Hạ vào hơi sâu trong núi, tìm vài loại thảo dược hiếm thấy, nhờ đó mới coi như hoàn thành được nhiệm vụ.
Nháy mắt sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cái gọi