Lúc nói lời này Tô Hạ rất cẩn thận, mới lần đầu gặp mặt đã bảo dạ dày người ta có vấn đề, còn bảo nghiêm trọng, cho dù là ai cũng sẽ không vui.
Trước đó cũng vì điều này mà Tô Hạ đã nhiều lần bị mắng là “bệnh tâm thần!”Khi Lý Xuân Hoa nghe thấy điều này, phản ứng đầu tiên của bà ấy là tức giận!Bác gái Lý thầm nhẩm hai lần câu “Tôi là người văn minh, sẽ không cãi nhau với người khác”, lại hít một hơi thật sâu mới nói: “Cô bé à, cháu đừng nói linh tinh, bác vẫn khỏe lắm!”Nói xong liền quay đầu đi một mạch qua phía bên cạnh, cũng không nhìn Tô Hạ nữa.
Tô Hạ cười khổ nói: “Bác à, cháu là sinh viên y khoa, sắc mặt của bác thật sự không được tốt.
Có phải gần đây dạ dày của bác không được khỏe không? Có thời gian thì bác vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi.
”Tô Hạ nói xong liền thôi, chờ đến khi nghe được thông báo đã đến trạm liền xuống xe.
Cô đã làm tròn bổn phận là nhắc nhở đối phương rồi, có đến bệnh viện khám hay không cứ để bác ấy quyết định thôi.
Lý Xuân Hoa ở phía sau lại tỏ vẻ nghi ngờ, chả lẽ sức khỏe của mình có vấn đề thật sao?! !.
Lời nhắc nhở của Tô Hạ đã để lại cái gai trong lòng bác gái Lý.
Sau khi về nhà, mỗi khi rảnh rỗi không có gì làm là bà ấy lại soi gương ngắm nhìn mặt của mình rồi so sánh với mặt của mấy người thân trong nhà.
Thỉnh thoảng lại sờ bụng, căn bệnh dạ dày cũ này gần đây trở nên nghiêm trọng hơn.
Lý Xuân Hoa trở nên hoảng hốt.
Lần này bà đi tàu hỏa đến thăm con trai và con dâu, định ở lại hai ngày rồi sẽ về.
“Con trai, ngày mai con xin nghỉ phép để đến bệnh viện cùng mẹ đi.
” Sau bữa tối hôm đó, Lý Xuân Hoa liền nói với con trai mình.
“Mẹ, mẹ cảm thấy không khỏe sao?” Con trai bác gái Lý lo lắng hỏi.
Lý Xuân Hoa xua tay đáp: “Mẹ chỉ muốn đi khám sức khỏe để yên tâm thôi