Trước mặt cô là một chén chè trứng gà, bên trong còn đập hai quả trứng.
Uống một ngụm vào bụng, vừa ngọt ngào lại ấm áp.
Kể cũng lạ, trong số đám con cháu, bà nội Tô thích nhất là cháu trai lớn và cháu gái Tô Hạ.
Theo lời bà, Tô Hạ là một đứa trẻ may mắn.
Thực tế, ở những nơi kinh tế phát triển chậm như thế này, hoặc ở một làng quê, lẽ ra bà nội Tô phải thích con trai hơn mới phải.
Sự yêu thích của bà đối với Tô Hạ, cả việc nói cô may mắn đều bắt nguồn từ khi Tô Hạ được sinh ra.
Lúc đó, mẹ Tô đang mang thai, còn chưa cùng cha Tô đến thị trấn.
Ban đầu họ dự định đưa mẹ Tô đến bệnh viện thị trấn khi đến ngày dự sinh, nhưng không ngờ mẹ Tô lại sinh sớm hơn một tháng so với thời gian dự kiến.
Khi cha Tô nhận được tin tức, ông liền vội vã trở về.
Trùng hợp thay, vào ngày đó, có một số thanh niên kéo đến cửa tiệm thuốc để gây sự, trong đó có một nhân viên còn bị thương nặng.
Cha Tô đã tránh được tai nạn này khi vội vàng trở về.
Sau khi bà nội Tô biết được tin này, bà ấy liên tục niệm a di đà phật, nói rằng Tô Hạ là một đứa trẻ may mắn.
Hơn nữa, mặc dù Tô Hạ sinh non sức nên khỏe hơi kém, nhưng cô bé lại thừa hưởng hết những nét đẹp của cha mẹ Tô, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, đồng thời cũng là người đẹp nhất trong gia đình họ Tô.
Mặc dù bà nội Tô thường không để lộ điều này, nhưng thực ra bà là một người rất yêu cái đẹp.
Hiển nhiên bà nội Tô đã bị sự dễ thương của Tô Hạ chinh phục, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi về thăm gia đình, cô luôn được bà nội Tô nấu chè trứng đường, vì trong suy nghĩ của bà nội Tô, đây là món ăn có nhiều dinh dưỡng nhất.
Sau khi ăn xong, như thường lệ Tô Hạ lại bắt mạch cho ông