*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Huệ Hoàng HậuBeta: Du PhiMột ít lời đồn đãi chậm rãi tản ra trong cung, buồn cười mà lại đáng sợ. Buồn cười chính là căn bản Hoàng đế sẽ không tin, đáng sợ chính là... Điều này đại khái có ý nghĩa là rất nhiều chuyện dồn nén đã lâu, rốt cuộc cũng mở màn.
Tịch Lan Vi nghe những tin đồn nhảm nhí đó truyền vào Duyệt Hân điện, nhẹ nhàng cười lạnh, rũ mắt khảy sơn móng tay, trầm tĩnh trong giây lát, sau đó bật cười một tiếng: "Ta biết mà, Duyệt Hân điện này, rốt cuộc vẫn có cơ sở ngầm kẻ khác nhét vào."
Đồn đãi này, xem như dựa vào mấy lời nghị luận nàng lả lơi ong bướm khi xưa mà dựng nên, rồi lại thêm nội dung mới. Trong cung nói, Duyệt Hân điện của nàng giấu nam nhân, lại nói rất là chi tiết, ngay cả người nọ cao bao nhiêu cũng nói được rõ ràng.
Lời này không thể gạt được Hoắc Kỳ, tất nhiên hắn biết rõ nam nhân "giấu" ở chỗ này là ai, mỗi khi nhắc tới chuyện này, liền thành lời nói đùa giữa hai người.
Tịch Lan Vi đoán, lời đồn đãi đã truyền một thời gian, Hoàng đế lại không hề phản ứng, người sau lưng nhất định cảm thấy kỳ quái mà sốt ruột. Kỳ quái thì không sao, chỉ cần sốt ruột, liền sẽ có chút hướng đi khác.
...
Ánh hoàng hôn nhá nhem phủ xuống đầu cành, tạo ra một cái bóng cây rõ ràng ở trong viện. Tịch Lan Vi vẫy lui mọi người, ngồi yên chờ, nhìn cửa sổ mở một nửa, lại uống non nửa chén trà xanh.
Bên cửa sổ chợt lóe bóng người, trong phòng chung trà được đặt xuống.
"Có chuyện gì? " Hắn đến gần vài bước, dừng lại cách nàng một khoảng cách. Nghỉ chân một lát, hắn nói: "Đồn đãi trong cung, ta đã nghe nói."
"Ồ?" Nàng nhẹ nhàng cười nhạt: "Vậy Sở đại nhân cảm thấy như thế nào?"
"Nữ nhân nhàm chán lên thật là đáng sợ." Hắn đánh giá một câu: "Nàng cùng bệ hạ thì thật là trầm ổn."
"Thiếu kiên nhẫn thì có thể làm gì?" Nàng khẽ cười tinh quái: "Nếu để bệ hạ xử lý các nàng, ngược lại còn có vẻ ta chột dạ."
Còn nữa, trước mắt đó là xử lý mấy kẻ truyền lời, vị ở sau lưng kia cũng nhất định sẽ không hiện hình, không chừng còn muốn bắt lấy lần đại khai sát giới này mà lại xúi giục một phen, thật là không có ích lợi gì với nàng.
"Lần đầu tiên nàng chủ động tìm tới ta." Hắn rũ thấp mi, không rõ thần sắc: "Có chuyện gì?"
"Ừm... Muốn mời đại nhân uống chén trà." Nàng cười gật đầu, trong tay thuần thục nâng các dụng cụ pha trà, vài lần lên xuống, trà thơm đã pha xong, nàng nâng chén đặt tới phía trước một chút, bàn tay trắng chìa ra: "Đại nhân, mời ngồi."
Sở Tuyên thấp thấp cười, không chối từ mà ngồi xuống, nhấp ngụm trà, đè thấp giọng mà nói: "Nàng ta có phòng bị, rất khó dò."
"Cứ thử xem." Tịch Lan Vi cười nói: "Không được cũng không sao. Người này... Đại khái lòng ta đã có đáp án, chỉ là muốn xác nhận lại một lần."
Mang cười mà nói, trong lòng lại ngăn không được nặng nề. Đúng là nàng muốn xác nhận lại một lần, nhưng thật hy vọng kết quả là nàng đoán sai.
"À." Sở Tuyên lên tiếng, tiếp tục uống trà không nói. Mọi nơi đều yên tĩnh, yên tĩnh đến dường như loáng thoáng nghe được tiếng bông tuyết đáp xuống song cửa sổ. Hắn nín thở, yên lặng lắng nghe, chốc lát nói nhỏ: "Cùng độ tuổi với nàng, nàng ta đang khẩn trương... Hơi thở không ổn định." Nói rồi dừng lại, hắn cười khẽ một tiếng: "Đang nỗ lực để nghe rõ, dưới chân dịch nửa bước, là giày thêu."
Nhìn về phía nàng, thấy nàng gật gật đầu, sắc mặt bình tĩnh, hắn liền hỏi: "Ta lôi nàng ta ra nhé?"
"Không cần..." Nàng lắc đầu, nhẹ giọng đáp: "Người này, tạm thời không động đến."
"Từ từ..." Hắn bỗng nhiên nói, mày hơi nhăn một lát, lại nói: "Con mèo của nàng đi về phía nàng ta, nàng ta ngồi xổm xuống bế nó lên."
Nghe vậy, trong lòng nàng bỗng dưng suy tư. Con mèo kia... Tuy là thân thiện với người, nhưng cũng là khi người khác cố ý đùa với nó, nó mới có thể "Cho chút mặt mũi". Ngoài ra, nó chỉ đặc biệt thân cận với nàng cùng Hoắc Kỳ, thường xuyên quấn lấy bọn họ làm nũng, hiếm khi chủ động đi tìm người khác chơi.
Nhè nhẹ thở dài một hơi, ngước mắt, nàng nhìn đến trong mắt Sở Tuyên chứa ý cười, tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tiếng mèo ngáy ngủ..." Hắn cười nói: "Ngủ mới ngon làm sao..."
Vật nhỏ không lương tâm này, chẳng biết phân biệt địch - ta!
Tịch Lan Vi trong lòng nhịn không được mắng mèo con một câu, lúc sau lại cười nhạo chính mình so đo lung tung. Người nọ núp ở chỗ tối, chớ nói mèo con "chẳng phân biệt địch - ta", nếu là nàng, hiện tại cũng không thể biểu lộ ra cái gì.
"Ừm..." Sở Tuyên im lặng, trong mắt khẽ rùng mình: "Ta phải đi rồi."
Nàng ngẩn ra: "...Làm sao vậy?"
Hắn cười nói: "Ta không muốn đánh cờ với bệ hạ ở chỗ này."
...
Hắn mới nhảy qua cửa sổ một lát, tiếng thông bẩm đã vang vọng Duyệt Hân điện.
Tịch Lan Vi định tâm, tùy tay lấy chén trà vừa rồi rót cho Sở Tuyên bỏ xuống chân bàn, đứng dậy ra bên ngoài nghênh đón. Nàng chưa ra khỏi tẩm điện, hắn đã vào tới nơi, nàng như thường phúc thân: "Bệ hạ vạn an."
Nàng duỗi tay tháo áo choàng cho hắn, sau đó tùy tay đưa cho Thanh Hòa. Tay vừa chạm tay hắn, nhận tới một trận lạnh lẽo, lại vội phân phó Thu Bạch đi pha trà.
Lát sau, một chung trà nóng đưa tới trong tay nàng, nàng chuyển đến trong tay Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ uống nửa chung trà rồi đặt xuống, hai người mới cùng tiến lên trước ngồi xuống.
Bình lui cung nhân, Hoắc Kỳ không màng dáng vẻ mà thăm dò xung quanh, nhìn chung trà ở chân bàn, lại đứng dậy đi tới, nhàn nhạt hỏi nàng: "Hắn đã tới?"
Nàng gật đầu một cái: "Mới vừa đi."
Cách mặt bàn, ánh mắt hắn liếc một cái về phía chân bàn: "Đây là có ý tứ gì?"
Cũng không thể là làm cho hắn xem.
"Trong điện của thần thiếp có cơ sở ngầm của người khác." Nàng đè nặng lạnh lẽo trong tươi cười, nỗ lực không thèm nghĩ người nọ là ai, với cơ sở ngầm của ai.
...
Quả nhiên, hôm sau khi thỉnh an sáng, loáng thoáng lại có nghị luận mới nổi lên.
"Nghe nói trà nghệ của Chiêu nghi nương nương rất tốt." Truyền đến tiếng nói cười đầy nhịp điệu trộn lẫn chút hỗn loạn không giống ý vị bình thường, Tịch Lan Vi giương mắt nhìn qua, thấy đối phương có ý tứ không tốt, nàng cũng chẳng cố tỏ ra hiền lành: "Tu viện tỷ tỷ dưỡng bệnh đã lâu, không ra khỏi cửa, nhưng tin tức cũng thực linh thông." Rũ mắt nhìn chăm chú hộ giáp điểm thúy trên ngón tay thon dài, nàng cân nhắc cười: "Lại nói tiếp, thật ra từ khi vào cung đến nay bổn cung đều chưa từng đi thăm qua Tu viện tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ cảm thấy hứng thú với chút trà nghệ này của bổn cung, ngày khác bổn cung tới cửa mời tỷ tỷ phẩm một chút."
"Đạo lý nào để Chiêu nghi nương nương tự tới cửa." Phương Tu viện gật đầu cười, thoáng hiện khiêm tốn: "Đó là thần thiếp tham ngụm trà này, thần thiếp nên tới cửa lãnh giáo mới phải."
Nàng cũng gật đầu cười nhạt, hiền lành nói: "Theo ý tỷ tỷ là được."
...
Phương Tu viện quả là chọn lúc hoàng hôn thì tới, đây là thời điểm mà theo như lời đồn... người nọ thường ở Duyệt Hân điện của nàng.
Tất nhiên, Phương Tu viện lấy cớ là phẩm xong trà còn có thể cùng đi thỉnh an chiều.
Muỗng nhỏ, đồ lọc, cây gắp được vận dụng một cách tự nhiên ở trong tay, Tịch Lan Vi vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, ý cười trên mặt Phương Tu viện càng sâu hơn nàng một ít.
Ngoài cửa sổ chợt lóe bóng đen, cực nhanh rơi xuống lại cực nhanh phóng lên, trừ bỏ khi rơi xuống đất có một tiếng giòn vang
do dẫm lên lá khô, lại không hề có động tĩnh gì khác.
"Đó là..." Phương Tu viện chỉ chỉ ngoài cửa sổ, kinh ngạc đến mức có chút hoa dung thất sắc.
Khuôn mặt Tịch Lan Vi hơi có chút trắng bệch, biểu hiện ý cười không tiện, lại đáp bình tĩnh như thường: "Chắc là tuyết đọng trên mái rơi xuống đất."
Rõ ràng là qua loa lấy lệ.
Phương Tu viện uống trà thật sự hơi vội, vài câu khen cũng xem như là cố gắng tự nhẫn nại tính tình mà nói ra. Uống cạn một chung trà, nàng ta liền vội vàng nói cáo lui, không hề đề cập sẽ cùng đi thỉnh an chiều, chỉ nói là bỗng nhiên nhớ tới trong cung có một số việc.
Tất nhiên Tịch Lan Vi chẳng ngăn trở gì, gật đầu biểu hiện thông cảm.
...
Trong điện quay về an tĩnh, bên ngoài gió lạnh quét từng trận qua những cành cây khô. Hướng gió lại vô chừng, một chút đông rồi một chút tây, làm người nhìn không rõ bông tuyết sẽ bay đến nơi nào.
Tựa như thế cục hiện nay.
Trừ bỏ lời đồn, còn chưa có hướng đi rõ ràng gì. Ngay cả việc Hoắc Kỳ trấn tĩnh ngoài dự kiến cũng không kích nổi các nàng ra tay làm chính sự gì, làm cho nàng nhất thời thấy không rõ lắm đến tột cùng các nàng muốn làm gì, an bài chân chính rốt cuộc ở nơi nào.
Càng sờ không rõ ràng, liền càng có một loại cảm giác "Sơn vũ dục lai phong mãn lâu"[1], bị gió quạt đến mức tâm thần không yên.
[1] Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: Mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu.(Trích từ bài thơ "Lầu phía đông thành Hàm Dương")"Nương nương." Thanh Hòa vén rèm châu tiến vào, khom người phúc thân: "Nên đi thỉnh an chiều rồi."
"Đã biết." Nàng thu vén tinh thần, ý phiền loạn lại chưa giảm bao nhiêu. Hoãn khẩu khí, nàng châm chước nói: "Đi Thư Nhan cung xin phép, nói bổn cung hơi nhiễm phong hàn, cần phải nghỉ ngơi một chút. Sau đó..." Nàng ngừng lại một chút, trong mắt mang chút cười: "Nhớ rõ đi Tuyên Thất điện bẩm báo bệ hạ một câu là không có việc gì, bảo ngài ấy không cần lo lắng..."
Thanh Hòa lĩnh mệnh mà đi. Lát sau, Thu Bạch cùng Tiểu Sương vào điện, đều có vẻ lo lắng, nhìn nhau rồi lại dò hỏi: "Nương nương, có cần phải truyền thái y tới không?"
"Không cần." Nàng cười, mặt mày thêm chút kiều diễm, khẩu khí nhẹ nhàng mà phân phó: "Đi chọn bộ trà khí[2] độc đáo tới đây, để xuống đó là được, từng người nghỉ ngơi đi thôi."
[2] trà khí: dụng cụ pha tràRất mau bộ trà khí được mang đến, đều một màu thiên thanh nhã nhặn, nhìn đến làm tâm tình người ta thoải mái. Tịch Lan Vi an tĩnh một lát, cất bước đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, đợi trong chốc lát lại đóng lại.
Nàng vừa xoay người, vừa ôn nhu cười nói: "Hôm nay bộ trà này là ta sai các nàng ấy dụng tâm mà chọn, không biết ngươi có thích hay không."
Nín thở trầm trầm xuống, để lại một thời gian cho câu trả lời, nàng lại cười khanh khách nói: "Biết ngay đồ vật Tiểu Sương chọn sẽ hợp ý ngươi, nha đầu này cẩn thận nhất."
Lúc sau, lại an tĩnh trong chốc lát. Hít vào một hơi thật sâu, giọng nàng thấp hơn hai phần, rồi lại là rõ ràng từng chữ: "Vì gặp ngươi mới không đi thỉnh an chiều..."
Một câu kế tiếp, mặc dù biết rõ là "Tự biên tự diễn", vẫn làm nàng mặt đỏ tai hồng, cắn cắn môi, vừa nói, trên mặt vừa nóng lên đến mức như muốn phát cho chính mình một cái tát, vì thế lời nói lắp bắp: "Ta... Khi xin vắng mặt nói là nhiễm phong hàn, cho nên... Cho nên đêm nay bệ hạ sẽ không tới, đêm nay ngươi lưu lại được không?"
Nói xong, trong lòng tự chửi thầm, màn diễn này quyết định không thể nói cho Hoắc Kỳ nghe, thế nào cũng sẽ làm hắn cười chết.
Mọi nơi yên lặng, nàng ngưng thần lắng nghe, bên ngoài hình như có tiếng bước chân nhẹ dẫm lên tuyết đọng. Nhè nhẹ khe khẽ, giống như cố ý tránh người; lại đứt quãng, giống như rất là chột dạ.
Pha xong hai chung trà thơm, kỳ thật nàng chỉ châm đến nửa chung trà. Tới khi nước trà nguội lạnh, nàng thò ngón tay vào chung trà, vớt hai mảnh lá trà lên, dán vào vách chén sứ, tựa như dấu vết đã uống qua.
"Người tới." Giương giọng gọi, Tiểu Sương tiến vào điện, nàng cười nói: "Đi chuẩn bị nước. Bổn cung mệt mỏi, tắm gội sớm liền nghỉ ngơi sớm."
"Vâng." Giản Tiểu Sương hành lễ, ra ngoài sai cung nhân đi làm, suy ngẫm một hồi lại quay vào trong điện: "Vậy nếu bệ hạ tới..."
Nàng ngủ trước đã lâu có vẻ không hợp lễ.
"Gần đây bệ hạ rất bận, hơn phân nửa khi tới đều là đêm khuya." Tịch Lan Vi nói, lại ngáp một cái: "Ta nghỉ ngơi trước trong chốc lát, khi ngài ấy tới rồi nói sau..."
Chờ khi hắn đến, nàng phải ngoan ngoãn tạ tội — lại thêm phiền toái cho hắn rồi.
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói: # Dưới đây đều là tưng tửng không phải cốt truyện #
—— Tịch Lan Vi vì muốn đối phương hiện thân, mặt đỏ tai hồng mà ở trong điện diễn kịch hai vai, nghĩ không ai thấy.
—— Kết quả Sở Tuyên ở trên mái hiên, nghe được rõ ràng, trong lòng cảm khái: Làm gì diễn kịch hai vai a? Tìm ta tới hỗ trợ không phải càng có âm thanh và tình cảm phong phú sao?
—— Sau đó Sở Tuyên trở về chia sẻ một chút cùng bệ hạ.
—— Bệ hạ tới thương lượng cùng nàng: Lần tới tìm ta diễn với nàng a...
—— Tịch Lan Vi khóc lớn rời đi: Quá mất mặt... Còn có chỗ nào riêng tư hay không chứ! Ta ta ta... Ta muốn xuất gia... làm ni cô...
—— Hoắc Kỳ mỉm cười: Vậy ta mở một miếu hòa thượng đối diện am ni cô của nàng.
—— Sở Tuyên nhảy nhót: Ta mở một đạo quán nha! Sư thái ơi~~~!
—— Hoắc Kỳ ôm chầm Lan Vi, mắt lộ ra hung quang.