Edit: Thảo Hoàng Quý phiBeta: Du PhiLại một chén rượu mạnh trôi vào cổ họng, mang theo cay nồng và nóng bỏng nuốt xuống bụng, nhưng khó chịu trong bụng cũng chẳng thể gây ra bất cứ cảm xúc gì.
Có lẽ là chết lặng, cảm thấy toàn thân không còn cảm giác, ngoại trừ tay cầm chén, rót rượu, còn lại tất cả đều không thể điều khiển.
Trong lòng lại thật sự tỉnh táo, tỉnh táo đến mức hắn muốn tự giễu bản thân — uống nhiều rượu như vậy, còn không phải là vì muốn tạm thời quên đi chuyện đó sao? Nhưng lại chẳng hề có tác dụng.
Trong quán rượu dường như càng thêm ầm ĩ, gian riêng nho nhỏ này cũng chỉ là dùng màn trúc ngăn ra mà thôi, nhìn không tới bên ngoài, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Khi nói chuyện, nhóm người ngồi uống rượu không hề đè thấp tiếng cười... Càng nghe càng giống như là cười nhạo.
"Sao lại thế này?" Màn trúc bị người xốc lên, hai mắt Sở Tuyên nhập nhèm ngước nhìn người vừa tới, mạnh mẽ xốc lại tinh thần, miễn cưỡng đáp lời: "Ngồi đi."
Thẩm Ninh liền ngồi xuống bên đối diện, nhìn đối phương uống rượu say mèm, hơi nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"
"Thẩm đại nhân." Sở Tuyên cười lắc đầu, xách vò rượu lên, rót đầy hai chén: "Ta không muốn tiếp tục chuyện này."
"Cái gì?" Thẩm Ninh cả kinh, ngừng chút, lại bình tâm tĩnh khí hỏi: "Vì sao?"
"Trừ nịnh thần..." Sở Tuyên cười khổ, lại rót một chén rượu cho chính mình: "Lúc trước, thời điểm đi phía Đông tìm ta, ngươi nói là vì trừ nịnh thần."
"Phải." Thẩm Ninh gật đầu, hỏi lần thứ hai: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nhưng hôm nay..." Hắn uống quá say, lời nói dừng lại, ngừng một hồi lâu mới lại nói tiếp. Trong giọng điệu có hận ý lạnh thấu xương, còn giấu không được ý tự giễu: "Ta hạ dược làm câm một cô nương... Một cô nương mới mười sáu tuổi, phải gả chồng."
Thẩm Ninh nghẹn lời, tầm mắt dịch đến bát rượu trước mặt, trầm mặc, cũng uống một hơi cạn sạch: "Hoắc Trinh sai ngươi làm?"
"Phải." Sở Tuyên nhẹ giọng trả lời, sau đó cười nhạo một tiếng: "Ta vẫn luôn cho rằng, tranh giành hoàng quyền... Tóm lại là chuyện của nam nhân, thế nhưng hiện giờ..."
Thế nhưng dính dáng đến một cô nương.
...
Cho đến khi uống tới bất tỉnh nhân sự, hắn loáng thoáng cảm thấy, Thẩm Ninh không lưu lại lâu lắm liền rời đi. Lúc có lại ý thức đã là khi ánh mặt trời xuyên qua màn trúc chiếu rọi vào, ấm áp, tại gian riêng này, ánh sáng vàng rơi đầy đất.
Sở Tuyên chống thân dậy, đau đầu chưa giảm. Nhìn vài thỏi bạc vụn lưu lại trên bàn, kêu tiểu nhị tiến vào, trước hết đem tiền thưởng cho hắn.
Xúc động và phẫn nộ của ngày hôm qua đã không còn, men say cũng mất đi gần hết. Hắn nhìn ánh mặt trời chiếu vào trên mặt đất, bị màn trúc ngăn thành từng dải, dù bị ngăn cản nhưng cả phòng vẫn sáng ngời.
Không có lựa chọn...
Trước nay chuyện như vậy đều không có lựa chọn. Màn trúc ngăn cách cũng chỉ khiến ánh mặt trời hòa hoãn một chút thôi, ánh sáng vẫn chiếu vào như cũ... Tựa như việc hắn đang làm hiện tại.
Hắn không có lựa chọn, từ ngày đáp ứng Thẩm Ninh "trừ nịnh thần" thì đã không có lựa chọn rồi. Các loại ngăn trở — người khác mang đến khó khăn cũng được, nội tâm tự trách cũng thế, đều giống như màn trúc này, sẽ làm ánh mặt trời chiếu vào không thông thuận, nhưng lại không cách nào hoàn toàn ngăn trở.
Nên làm, vẫn phải làm. Mỗi một lần đều là như thế này, hắn có thể sa sút tinh thần một thời gian, sau đó... Tự cười nhạo chính mình tinh thần sa sút, rồi tiếp tục làm việc nên làm.
Không thể không tiếp tục, cần thiết diệt trừ người kia. Nếu không, cô nương bị câm hôm qua... sẽ không phải là nữ tử cuối cùng bị tổn thương vì tranh giành hoàng quyền.
Tự mình nói một câu như vậy cũng là một lần nữa tự thuyết phục chính mình. Thở dài ra một hơi, đứng dậy đi ra cửa.
Ngày hôm nay thời tiết thật đẹp, vô cùng sáng sủa. Ánh mặt trời chiếu rọi, tựa như mỗi một góc đều chiếu đến, một chút âm u cũng không còn sót lại.
Sở Tuyên đi trên đường, tuy có chút hoảng hốt, tâm tình lại tự nhiên tốt lên rất nhiều.
Có lẽ... càng là người sống trong bóng tối càng khao khát ánh sáng mặt trời. Đi ở trong đó, luôn có thể tạm thời quên đi những thứ âm u.
Người sống trong bóng tối...
Sở Tuyên cân nhắc, cười khẽ một tiếng.
Vốn dĩ cũng không phải như vậy. Ở trên giang hồ, hắn cũng từng có danh tiếng vang dội "Đệ nhất Yến Đông hiệp", tên tuổi kia đã lưu truyền hơn hai trăm năm, hiện giờ ở trên người hắn, đáng tiếc lại phải cất giấu.
...
Duyên Thọ phường.
Bỗng dưng bước chân ngừng lại, có chút cả kinh, hắn ngẩng đầu nhìn cổng phường trước mặt, đáy lòng sợ hãi và chột dạ. Nghỉ chân như thế một hồi lâu, thời gian dài đến mức cư dân trong phường đi ra đều nhịn không được mà đánh giá hắn, cho rằng hắn ngây ngốc ở cửa.
Rốt cuộc, dưới chân dùng lực, Sở Tuyên nhảy lên, đảo mắt đã biến mất không thấy đâu. Vận đủ khí, nhìn kỹ không chớp mắt, cho đến khi thấy được cây đại thụ hôm qua, mới vô thanh vô tức mà vững vàng hạ xuống trên cây.
Bây giờ là ngày mùa hè, cành lá tốt tươi. Lá cây xanh thẫm đủ để che giấu người trong đó, không thể nhìn ra.
Cứ như vậy, trong khi nửa phần hơi rượu còn chưa tan hết, Sở Tuyên nhờ vào lá cây xum xuê che giấu, quan sát hồi lâu.
Nhìn thấy có vú già tới tới lui lui, có vị lang trung ra ra vào vào, tất nhiên là vì đưa thuốc cho cô nương kia, cô nương bị hắn hạ dược.
Tịch Lan Vi.
Hắn cố ý tránh cái tên này, không nghĩ nhiều đến, tựa như không nghĩ đến ba chữ này, trong lòng sẽ không quá mức khó chịu. Chỉ coi như chính mình hạ dược một cô nương nhà bình thường mà thôi, không phải nữ nhi của Tịch Tướng quân vẫn luôn bảo vệ quốc gia...
...
Không biết sao, hắn liền lấy phương thức đặc thù này trở thành "khách quen" của Tịch phủ. Vẫn là phải nhờ vào một thân công phu này ban tặng, hắn quay lại không tiếng động, liên tiếp ba tháng trôi qua, không có ai biết sự tồn tại của hắn. Hắn nhìn thấy Tịch Lan Vi rơi nước mắt, nhìn từng ngày nàng sa sút tinh thần, nhìn thấy nàng tự động viên bản thân mình.
Có một thời gian như vậy, mỗi ngày nàng đều nỗ lực muốn nói chuyện, hoặc là chỉ nghĩ muốn phát ra tiếng mà thôi, nhưng trước sau không có kết quả. Rốt cuộc, nàng dùng càng nhiều thời gian để im lặng, có thể ở dưới tàng cây đánh đàn một hai canh giờ, rồi sau đó trở về phòng vẽ tranh, tất cả lặng yên không một tiếng động.
Sau đó, hắn nhìn thấy Hoắc Trinh cầu hôn Tịch Lan Vi. Cái kẻ đầu sỏ chân chính gây tội tới cầu hôn...Thật ra cũng không ngoài ý muốn, hắn ta muốn làm nàng câm, vốn là để cưới nàng dễ như trở bàn tay.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Tịch Viên gật đầu đáp ứng. Sở Tuyên mơ hồ nghe được Tịch Viên đáp lại, hắn hận không thể vọt vào chính sảnh ngăn việc này lại.
Chỉ là, cũng không thể. Bắt đầu từ khi hắn đồng ý chuyện này, rồi lúc hắn thành "Phóng lạc" thì đã không thể.
Người sống trong bóng tối sao có thể vạch rõ thân phận dưới ánh mặt trời.
...
Có một số việc xảy ra rất kỳ quái. Không biết vì sao, nghe nói Tịch Lan Vi vốn rất vui vẻ vì hôn ước, sau một đêm trở nên nặng nề gấp bội. Khác thường này không chỉ làm Tịch Viên cảm thấy kỳ quái, càng làm cho Sở Tuyên hoài nghi... Có phải nàng đã biết cái gì rồi không.
Thời điểm hắn lại một lần nữa tới "thăm" nàng, vừa lúc nàng đi ra cửa phòng.
Đi
từng bước ra ngoài, bộ dáng hồn bay phách lạc. Nàng đi đến dưới tàng cây, có chút hoảng hốt mà ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở trên cành cây hồi lâu.
Nhất thời Sở Tuyên nín thở, còn cho rằng nàng thấy mình, kinh hãi không thôi mà đối diện với nàng. Giây lát, bỗng nhiên nàng lại mất hết sức lực xụi lơ trên mặt đất, khóc không tiếng động, làm người ta cảm thấy tê tâm liệt phế.
Đây xem như lần đầu tiên Sở Tuyên gặp phải nữ tử khóc ở gần trong gang tấc, lại còn là một tuyệt thế mỹ nhân, hơn nữa là tuyệt thế mỹ nhân mà trong lòng hắn áy náy.
Một mặt suy nghĩ xuống dưới an ủi nàng, một mặt lại liều mạng chịu đựng. Tay bất tri bất giác mà bấu chặt lên vỏ cây, khi hoàn hồn lại, đầu ngón tay đã chảy ra một vết máu.
Cuối cùng Tịch Lan Vi được thị nữ đỡ trở về phòng. Nhìn bóng dáng nàng trở về phòng, Sở Tuyên mới bỗng nhiên cả kinh nhận ra cảm xúc của mình đối với nàng... là đến từ đâu.
Hắn giống như đã quên, lại trước sau không quên được, là ngày tới hạ độc, hắn tưởng muốn độc chết Tịch Viên, kết quả lại nhìn thấy Tịch Lan Vi trở về từ bên ngoài, vào phòng uống trà.
Vượt qua ngạch cửa, nàng quay đầu, nhàn nhạt mỉm cười, nói với thị nữ: "Nóng quá... Đều đi nghỉ đi."
Có lẽ là bộ dáng nàng xinh đẹp, hay là một nụ cười ôn nhu đến cực điểm kia, ẩn trên cành cây, Sở Tuyên chỉ cảm thấy trong nháy mắt đó, u ám chung quanh đều sáng ngời.
Nhưng...
Ngày sau lại khó gặp được nụ cười như vậy, rốt cuộc không nghe được thanh âm kia.
...
Nhẹ nhàng nhảy lên, cho đến khi tới đường phố bên ngoài Tịch phủ, Sở Tuyên mới hạ xuống. Vẫn còn có thể thấy cây đại thụ kia, hắn phân biệt trong chốc lát, hình như là cây chương...
Nhớ mang máng, khi hành tẩu giang hồ, hắn từng nghe qua tập tục các nơi, có số ít địa phương, lúc nữ nhi sinh ra sẽ trồng một cây chương. Đợi đến khi nữ nhi cập kê, cây chương cũng vừa lúc trưởng thành, nhánh cây vươn ra ngoài viện, bà mối thấy liền biết nhà này có nữ nhi tới tuổi gả chồng, có thể tới cửa cầu hôn.
Rồi sau đó, khi việc hôn nhân định ra, sẽ chặt cây này làm thành hai cái rương lớn cho nữ nhi làm của hồi môn, tỏ ý "đôi bên tình nguyện".
Trường Dương không có tập tục này, cho nên hiện tại cây chương này vẫn còn.
Gió hạ thổi phất phơ, tuy rằng thổi không hết nóng bức được, nhưng vẫn dẫn tới một trận lá cây xào xạc. Tiếng cành lá ma xát không dứt bên tai, như là khẽ thì thầm cái gì đó... Chỉ là thời điểm cảm xúc vi diệu này làm trong khoảnh khắc Sở Tuyên nguyện ý tin tưởng vào quỷ thần.
"Hãy để nàng gả cho người tốt." Hắn ngóng nhìn cây chương lá cây xanh biếc, vô cùng hy vọng cây chương, với ngụ ý nhân duyên tốt đẹp này có thể mang đến cho nàng một nhân duyên tốt đẹp, "để nàng cũng có thể " đôi bên tình nguyện "... "Cầu xin ngươi."
...
Sự tình kế tiếp tựa như thỏa mãn lời cầu nguyện của hắn.
Trong phủ Việt Liêu vương, hắn nghe được là nữ nhi Tịch gia bất luận thế nào cũng không muốn làm Vương phi của Hoắc Trinh, đã làm loạn với Tịch Viên.
Tuy không biết nguyên nhân, trong lòng Sở Tuyên vẫn vì thế mà thầm cảm thấy vui sướng, càng hy vọng Tịch Viên - người trước nay luôn sủng ái nữ nhi có thể theo ý nàng.
Gả cho Hoắc Trinh, sớm hay muộn đối với nàng không có lợi.
...
Mấy ngày sau, ở trong thư phòng, Hoắc Trinh đẩy đổ một cái bàn. Chúng hạ nhân đại tò mò nhưng cũng không dám nói một câu, Sở Tuyên cũng trầm mặc, trong lòng rõ ràng, đây là do hôn sự với Tịch Lan Vi... không thành.
"Điện hạ bớt giận." Cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà khuyên một câu như vậy, rồi cáo lui, trong lòng vô cùng vui sướng.
Ban đêm thành Trường Dương không an tĩnh bằng ban ngày, chợ đêm rất náo nhiệt, dòng người rộn ràng nhốn nháo cùng tiếng rao hàng không ngừng.
Tâm tình Sở Tuyên rất tốt, vẫn là vào tửu quán thường đến kia, tìm một chỗ trống ngồi xuống, gọi một bình rượu, cũng không phải rượu quá mạnh, tự rót tự uống.
Tiếng bàn bên nói chuyện với nhau truyền vào trong tai, mới đầu hắn chỉ nghe câu được câu chăng, về sau càng nghe... càng khiếp sợ.
"Ngươi nói cái gì?" Rốt cuộc hắn nhịn không được bước tới một bước, bật thốt lên câu hỏi khiến đối phương cả kinh.
Nghẹn lời, người trung niên kia chỉ là ngồi trong tửu quán hỏi thăm nhau về chuyện kỳ thú, hắn ta chỉnh lại sắc mặt, nói: "Thiếu... Thiếu hiệp không nghe nói sao? Nữ nhi Tịch gia muốn vào cung, đều đã truyền khắp đầu đường ngõ phố... Nghe nói là ý tứ của chính nàng ta, một người câm như nàng ta cũng dám đề ra yêu cầu như vậy, cũng quá là không biết trời cao đất dày. Trái lại cũng là mặt mũi của Tịch Tướng quân lớn, thuyết phục được Hoàng đế."
Dường như bên tai có một trận vù vù, trong ngực Sở Tuyên sinh ra buồn rầu, lời nói phía sau đã hoàn toàn không nghe rõ.
Ngoài cửa sổ, có vẻ lại nổi gió, gió thổi khiến lá cây bên ngoài cũng xào xạc, thanh âm xôn xao như là tiếng cười nhạo.
Hắn hạ dược làm nàng bị câm, trái lại còn cầu nguyện nàng có thể có nhân duyên tốt, thật là mơ mộng hão huyền. Phàm là làm chuyện xấu, nào có dễ dàng cầu nguyện hai câu là có thể ứng nghiệm, nếu như thế mà đổi được lương tâm an ổn không khỏi quá dễ dàng.
Mặc kệ "Chuyện xấu" này ban đầu là tốt hay xấu, với nàng mà nói, tóm lại là không thể tha thứ, dù có "quỷ thần", ước chừng cũng không thể thay nàng tha thứ cho hắn.