*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Sutháiphi
Tịch Lan Vi vẫn bị hắn nửa ôm ở trong ngực, nàng tránh hy vọng hắn buông tay, hắn thì lại giống như không hiểu ý này. Im lặng trong chốc lát, Lan Vi gật đầu, là không dùng thuốc.
Chuyện nâng cao đạp thấp ở trong cung Hoắc Kỳ ít nhiều cũng biết đến, thấy nàng như thế, liền hỏi tiếp một câu: "Thái y không chịu khám cho ngươi?"
Lan Vi ngẩn ra, suy nghĩ thoáng qua, cảm thấy chỉ gật đầu và lắc đầu mà đáp lại thì sẽ dễ dàng gây hiểu lầm. Bị hắn ôm cũng không tiện xuống giường đi viết chữ, nàng đành vừa gật đầu vừa động khẩu hình giải thích: "Thái y đã khai thuốc."
Ánh mắt Hoắc Kỳ thoáng nét không vui: "Khai thuốc mà ngươi còn không dùng?"
Lan Vi im lặng, thật sự là thuốc kia thật nặng nùi, mùa hè lại nóng, ra cửa bị phơi cả ngày lại càng nồng. Cho dù hắn biết nàng bị phạt, nhưng rốt cuộc là nàng có việc muốn nhờ, lỡ như hắn không thích mùi thuốc kia, chán ghét nàng càng sâu hơn thì sao, vì thế tắm gội xong liền không dám dùng thuốc.
Lời này với người khác mà nói thì biện giải một câu là xong, nàng muốn giải thích thì thật khó khăn, nhất thời không hé răng, hoàng đế liền cũng không tiếp tục chờ nàng trả lời, buông nàng ra trở mình, không nói cái gì nữa.
Nơm nớp lo sợ một đêm, hiện nay thấy hắn không để ý nàng, Lan Vi hơi thả lỏng tâm, cảm giác buồn ngủ cũng theo đó ập đến. Mí mắt nặng trĩu, tuy là có ý muốn duy trì thanh tỉnh nhưng vẫn không chịu khống chế mà sụp xuống. Qua một lát, nàng đã ngủ thật say.
Nửa canh giờ sau Hoắc Kỳ dậy thượng triều, khi rửa mặt cũng có chút động tĩnh, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn Lan Vi thấy nàng ngủ đến không hay biết gì. Làn mi cong chặp lại, cần cổ trắng nõn nà, nàng nằm nghiêng khiến xương quai xanh lộ ra, đúng là băng cơ ngọc cốt*.
*Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp.
Hoắc Kỳ hơi hơi ngưng thần, ánh mắt nhíu lại, trong lòng hắn phảng phất chút chán ghét, nhưng rõ ràng lại có chút cảm giác khác lạ nào đó bắt đầu khởi động.
Động tác của hắn trở nên nhẹ nhàng chậm chạp, bên cạnh có thái giám quan sát đến thần sắc của hoàng đế, muốn đi kêu Tịch Lan Vi đứng dậy, còn chưa nâng bước lại thì thấy hoàng đế đã xoay người đi ra ngoài điện, nhẹ giọng để lại một câu: "Đừng nhiễu* nàng."
*làm phiền
Mặt trời càng lên cao, những tia nắng mai xuyên qua khung cửa sổ, chiếu xuống mặt đất một mảng sáng nhạt. Tịch Lan Vi nhắm mắt, nhíu nhíu mày, trong lúc ngủ mơ chỉ cảm thấy phiền lòng không thôi, tay ngọc trắng nõn nắm chặt chăn gấm, sau đó lại nhớ tới một đời trước. Khi biết được chân tướng kia, tay nàng cũng là như thế này, khẽ run rẩy nắm chặt ống tay áo. Lúc đó nàng cảm thấy... cõi lòng giống như đều bị xé nát, tất cả những đau khổ và thiệt thòi đã chịu trong bấy nhiêu năm, so ra vẫn kém xa chân tướng đột nhiên ập đến này.
Lúc đó nàng đã gả cho Hoắc Trinh được vài năm, vẫn còn nhớ rõ phụ thân chịu gả nàng cho hắn là bởi vì sau khi nàng bị câm, hắn vẫn không chê bai, nói là sẽ đối xử thật tốt với nàng...
Sau đó, hắn... Xác thật đối xử tốt với nàng một thời gian, nhưng rất nhanh mọi thứ đều tan biến. Sau khi phụ thân chết trận trên sa trường, hắn nạp không ít thiếp thất, làm nàng - mang cái danh Vương phi này muốn đặt chân ở trong phủ cũng khó. Nhưng dù như vậy, nàng cũng không nghĩ tới chuyện năm đó khiến nàng bị câm thế nhưng là chính hắn. Chỉ vì muốn cưới được nàng, từ đó giành được thế lực của Tịch gia.
Buồn cười là nàng đã tin hắn nhiều năm như vậy, luôn cảm thấy một người câm như mình không xứng với hắn, dù hắn thay lòng đổi dạ cũng hoàn toàn không hận chút nào. Thì ra là từ đầu tới cuối vẫn luôn bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Cả một đời, bao nhiêu năm là phu thê với hắn, tất nhiên có rất nhiều ký ức, nhưng cho đến nay, khắc sâu nhất trong ấn tượng của Tịch Lan Vi là khi nàng biết được chân tướng này và chạy đến chất vấn hắn. Hắn vẫn bình thản không có chút áy náy nào, Thu Bạch đọc khẩu hình của nàng nói cho hắn nghe, hắn chỉ cười khinh miệt, rồi ôm lấy thiếp thất rời đi.
Bao lâu nay nàng thật giống như là một trò cười, mà hiện giờ, đã là thứ bỏ đi, không đáng để hắn phí lời tốn sức nói nửa câu.
Tịch Lan Vi chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, một chút ánh mặt trời le lói xuyên qua màn giường chiếu đến trước mắt khiến nàng thức tỉnh. Sau khi trọng sinh, mỗi một lần đều là như thế này, cố gắng nhớ lại từng chuyện từng chuyện ở kiếp trước, nhắc nhở chính mình đã có bao nhiêu khổ sở để nhất quyết không thể bước lại trên con đường như thế...
Con đường kia, ngẫm lại thật đáng sợ...
Cứ như thế qua hồi lâu, nghe được có tiếng bước chân dồn dập tới, nàng vẫn không có sức lực để đi xem. Qua một lát, đầu vai bị đẩy nhẹ một cái, nghe được có người gọi vội: "Nương tử...... Mau đứng dậy đi."
Thanh Hòa? Tịch Lan Vi nghe tiếng bất giác ngẩn ra, đây là Tuyên Thất Điện của Hoàng đế, người trong cung mình không nên ở chỗ này mới phải, mở to mắt, liền thấy Thanh Hòa đang nhíu mày. Nàng nhìn thấy mình tỉnh dậy liền dựng thẳng thân mình, uốn gối phúc thân, đôi tay trong ống tay áo không tự giác được mà nắm chặt cổ tay áo, rõ ràng là dáng vẻ khẩn trương.
Lan Vi ngồi dậy, nâng nâng đôi mắt, chờ nàng hầu hạ.
"Hôm nay lâm triều có chuyện gì... Bệ hạ đã bãi triều." Thanh Hòa nhẹ giọng nói, cắn cắn môi dưới, trước khi Tịch Lan Vi lộ ra vẻ không vui liền nhanh chóng nói tiếp "Nghe nói Hoàng thượng triệu Việt Liêu Vương tới Tuyên Thất Điện nghị sự, nô tỳ sợ..."
Hoắc Trinh!
Phu quân kiếp trước của nàng, đời này thì chỉ dừng lại ở "Vị hôn phu". Mới vừa hủy hôn ước, ngay cả người trong triều cũng không người nào dám ở trước Việt Liêu Vương hoặc là phụ thân nàng đề cập đến đối phương, tất nhiên là nàng càng không thể chạm mặt người này.
Vội vàng đứng dậy, không muốn chọc hoàng đế không vui, mệnh cho Thanh Hòa lui đi ra ngoài trước, để cung nhân ngự tiền* hầu hạ thay quần áo trang điểm.
*Cung nhân điện hoàng đê ở́
Trong lòng biết hoàng đế đã trở về Tuyên Thất Điện, thu thập sẵn sàng xong thì đi chính điện xin cáo lui.
Trong chính điện yên tĩnh không một tiếng động, các cung nhân đứng hầu ở xung quanh đều vô thanh vô tức*, ngay cả tiếng hít thở cũng khó tìm. Trong sự an tĩnh như thế, guốc gỗ dưới chân Tịch Lan Vi tạo ra âm thanh "cộc cộc" hết sức rõ ràng. Dù đã cố tình thả nhẹ bước chân nhưng cũng không thể để dáng vẻ thất thố. Nàng nín thở đi đến trước ngự án mấy bước, cúi người quỳ xuống, đôi tay chạm nhau trên mặt đất, cúi đầu chạm một cái, đợi một lát sau mới nghe được âm thanh tản mạn: "Đứng lên."
Lan Vi xách váy đứng dậy, lại phúc thân một cái, sau đó thối lui ra khỏi điện, cử chỉ ổn trọng.
"Bệ hạ, Việt Liêu Vương đến." Âm thanh bén nhọn của thái giám vang lên, Hoắc Kỳ nghe được bước chân kia "cộc" một
cái rồi ngừng. Nâng mắt, lúc này hắn mới thấy Tịch Lan Vi mặc một bộ cung trang vân phong sắc ngọc tinh xảo, búi tóc lại đặc biệt tùy ý một chút. Một cây trâm bạc nạm hồng ngọc rũ tua đến bên tai, ở bên tai lắc lư không ngừng, rõ ràng đã bại lộ sự hoảng hốt và hơi thở không ổn định của nàng lúc này.
Cũng phải, tuy hắn còn chưa truyền, Việt Liêu Vương cũng đã ở bên ngoài điện, nàng cứ như thế lui ra ngoài thì sẽ chạm mặt nhau.
Phát hiện ra ánh mắt hoàng đế, tuy Tịch Lan Vi cúi đầu nhưng vẫn cảm thấy nghẹn nơi cổ họng, lát sau, nàng nghe được một tiếng cười khẽ không rõ ý vị gì.
Không có phân phó gì khác, Tịch Lan Vi cắn răng, chỉ biết mang theo tức tối tiếp tục thối lui ra phía ngoài.
"Nếu không muốn chạm mặt như vậy, không ngại thì lại đây ngồi đi." Đợi khi nàng lùi được hai bước, Hoắc Kỳ mới từ từ mở miệng, ngữ khí bình thản không mang theo bất luận cảm xúc gì, nghe vào không giống như là có để ý bọn họ vui hay không vui mà chỉ là không muốn để cho bọn họ sinh sự ở Tuyên Thất Điện của hắn mà thôi.
Tịch Lan Vi gật gật đầu, theo lời đi qua rồi ngồi xuống, tầm mắt xẹt qua nơi bút lông hắn vừa mới gác xuống, có chút ngạc nhiên.
Một lát sau Việt Liêu Vương đi vào điện, thỉnh an xong, lại là những thanh âm quen thuộc lọt vào tai. Tịch Lan Vi nghe được, ngay cả mắt cũng không dám nâng lên một chút. Hai người bàn luận về chính sự, Tịch Lan Vi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà nghe, rõ ràng nghe được từng câu, lại muốn làm như chưa hề nghe được gì.
Nghị sự xong rồi, Hoắc Trinh vái chào đứng dậy, cười nói: "Hoàng huynh, thần đệ mới vừa nạp một vị thiếp thất, vừa vặn quê nhà nàng ấy ở Việt Liêu, trước đây do nạn hạn hán mới tới Trường Dương, đã nhiều năm rồi nàng ấy chưa từng hồi hương. Vì vậy, thần đệ thỉnh chỉ xin về đất phong một chuyến, đưa nàng ấy trở về thăm quê."
Lời nói như lơ đãng, nói ra có đầu có đuôi, kỳ thật cũng chỉ là săn sóc thiếp thất mà thôi. Tịch Lan Vi khẽ run lên, mặc dù là từ đáy lòng thấm ra cười lạnh, chỉ cảm thấy hắn hà tất phải nói lời này làm trò trước mặt nàng, thật đúng là nghĩ nàng sẽ để ý hay sao?
Hoắc Kỳ khẽ liếc thần sắc Tịch Lan Vi, thấy nàng không phản ứng gì, cười nói với Hoắc Trinh: "Đi đi, ngươi tới Trường Dương cũng đã nhiều ngày, trước mắt cũng không có chuyện gì quan trọng. Ngươi trở về cai trị đất phong của ngươi cho tốt là được."
"Tạ hoàng huynh." Hoắc Trinh vái chào cáo lui, không nói thêm nửa lời. Thấy hắn rời khỏi ngoại điện, Tịch Lan Vi mới nhẹ nhàng thở ra. Hoắc Kỳ liếc nàng, tay trái đặt lên bàn, tay phải chấp bút chấm mực phê tấu chương, vừa viết vừa phân phó cung nhân: "Đi lấy thuốc tới đây."
Nghĩ tới việc không liên quan mình, Tịch Lan Vi cân nhắc có nên cáo lui hay không. Cung nữ rất nhanh lấy thuốc trở về, Hoắc Kỳ lại trực tiếp đẩy cái tráp kia đến trước mặt nàng.
Lan Vi khựng lại, nhìn về phía Hoắc Kỳ không rõ nội tình.
"Bị thương phải dùng thuốc. Rốt cuộc cũng đã vào cung, miễn cho Tịch tướng quân cảm thấy trẫm bạc đãi ngươi." Hoắc Kỳ nói không mặn không nhạt, còn mang theo ba phần không vui, liếc mắt nhìn nàng một cái rồi lại nói "Trở về nghỉ ngơi đi."
Tịch Lan Vi cũng không nói nhiều, cầm lấy tráp kia, thu vào trong tay áo, lui một bước về sau muốn thi lễ cáo lui, nhưng lại bị hắn lên tiếng ngăn cản: "Miễn."
Lui ra khỏi điện, giương mắt nhìn ánh nắng tươi sáng đến chói mắt, hồi tưởng đến vừa rồi ở trong điện chỉ cảm thấy một mảnh tối tăm, không thể không cảm thán mình quá tự tạo áp lực cho bản thân.
Hít một hơi dài lấy sức, nhìn cung nhân Vân Nghi các đang chờ bên dưới, Lan Vi cất bước đi xuống bậc thềm.
Bất đồng với tiền triều Đại Yến chỉ có phía trước hai điện có bậc thềm, trong hoàng cung Đại Hạ có tới ba đại điện đều thiết kế bậc thềm. Nhất thời bên cạnh không có cung nhân theo hầu, Lan Vi khẽ nhấc làn váy đi thật cẩn thận, đi xuống được năm sáu bước, cứ cảm giác phía sau có động tĩnh. Nàng nghiêng đầu lại thoáng nhìn, ánh mắt vừa chạm vào một thân ảnh nơi cửa đại điện thì vội vàng quay đầu lại, chỉ làm như không biết mà tiếp tục đi xuống dưới. Bắt đầu cảm thấy tim đập loạn, lòng bàn tay đều không tự chủ được mà phát lạnh.
"Tịch Lan Vi." Khẩu khí nặng nề gọi giật lại, rốt cuộc Tịch Lan Vi vẫn dừng bước chân, nhưng không có quay đầu lại, lông mi hơi hơi cụp, ngưng thần nhìn bậc thềm bên dưới, ánh nắng ấm áp cũng không làm giảm bớt được lạnh lẽo trong đáy mắt.
Hoắc Trinh bước xuống dưới, đi thẳng đến bên cạnh nàng mới dừng chân, đánh giá nàng trong giây lát, thấy nàng không có ý tứ quay đầu lại thì cười khan một tiếng, còn lấy đồ vật từ trong tay áo ra đưa tới trước mặt nàng: "Này."
Ánh mắt Lan Vi dừng ở trên bình sứ trắng đựng thuốc mà hắn đưa tới, dưới chân lại lui qua bên một bước. Tay Hoắc Trinh bơ vơ giữa chừng, nhưng vẫn không thu hồi lại, nhìn nàng chăm chú, tươi cười không thay đổi: "Nghe nói hai ngày trước ngươi bị chút thương tích."
Lan Vi khẽ gật đầu một cái xem như thừa nhận, nghiêng nửa thân người hướng về phía hắn nhưng vẫn chưa tiếp nhận bình sứ kia mà lại lấy một cái hộp nhỏ từ trong tay áo ra. Hoắc Trinh nhìn cái hộp nhỏ điêu khắc tinh tế kia, sửng sốt khó hiểu: "Có ý gì?"
Môi Tịch Lan Vi gợi lên tươi cười, một tay nâng hộp một tay mở ra, thuốc thoa ở trong hộp được bày ra trước mắt, mùi hương nhàn nhạt. Tầm mắt nàng lướt qua mặt Hoắc Trinh rồi dẫn tầm nhìn hắn cùng hướng về phía Tuyên Thất Điện bên kia, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết: Hoàng đế đã ban thuốc, không cần đến hắn hao tâm tốn sức.