Edit: Nguyên Chiêu NghiBeta: Huệ Hoàng Hậu"Kim càng tán kia......" Thu Bạch liều mạng cắn cắn môi, hít một hơi lấy dũng khí mới dám nói ra "Đó là thứ vào thời điểm nương tử về nhà thăm viếng... đã để lại cho tướng quân."
Một mảnh yên lặng.
Những ban thưởng trong cung ngẫu nhiên có thể đem cho người nhà một ít, nhưng dược kia lại không giống. Hoàng đế hiếm khi biểu hiện quan tâm với bất cứ phi tần nào lâm bệnh, cho nên những chuyện như vậy các cung đều rất biết điều, bị bệnh liền truyền thái y, khi nào bệnh nặng lắm mới đi thỉnh chỉ cầu hoàng đế truyền ngự y, không dám ỷ vào sủng ái mà làm bậy. Chuyện Tịch Lan Vi được hoàng đế trực tiếp ban kim càng tán trong cung ít nhiều cũng có người biết, đều nói là duy nhất mình nàng được đãi ngộ như vậy, kết quả......
Nàng lại đem cái này cho người nhà?
Cung nhân bất bình, nhưng nhìn ánh mắt phát trầm của hoàng đế, ai cũng không dám khuyên một câu. Tịch Lan Vi vào cung hơn ba tháng, mãi vẫn không được hoàng đế để mắt đến. Chủ tử không được sủng ái hiển nhiên nô tài bọn họ sống cũng không tốt, vì thế không có ai vì Tịch Lan Vi làm hoàng đế mất hứng mà lo lắng cho nàng.
Một lát sau, hoàng đế hoãn hoãn thần, bước đến phía trước mấy bước, bước chân vững vàng cơ hồ không hề phát ra tiếng vang, lại vẫn làm Thu Bạch cùng Thanh Hòa cả kinh giật mình một cái, dùng đầu gối tiến lên có ý định muốn chắn hắn lại, dập đầu thật mạnh xuống đất cầu xin: "Bệ hạ bớt giận... Nương tử vừa mới bị trách phạt, hiện vẫn còn bị thương......"
"Tránh ra!" Hoàng đế trầm giọng nghiêm khắc, thấy hai người vẫn quỳ sát trước mặt mình không hề nhúc nhích, càng không vui, trầm giọng hừ một tiếng. Thật ra không cần hắn mở miệng, thái giám đã thức thời tiến lên kéo hai người ra.
Tịch Lan Vi nằm ở trên giường, nhìn hắn từng bước một đi vào, trong lòng càng ngày càng khủng hoảng. Cả người suy yếu tựa như một chiếc lá khô rơi xuống, lẻ loi nằm trên mặt đất. Lại sợ bị người đi tới dẫm một chân mà tan xương nát thịt, liều mạng muốn tránh, lại không có chút sức lực, chỉ có thể mong chờ mượn lực từ gió, nhưng gió lại không hề xuất hiện.
Hắn đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống nàng, nhìn đến nàng muốn trốn vào trong. Có thể là chạm đến miệng vết thương, Tịch Lan Vi đột nhiên cắn môi dưới có chút trắng bệch, hốc mắt ửng đỏ. Thần sắc hoàng đế không đổi, khẩu khí lại đột nhiên nhu hòa xuống: "Ngươi thật sự để dược lại cho phụ thân ngươi?"
Chỉ thấy Tịch Lan Vi cúi đầu xuống, gật gật nhẹ xem như thừa nhận.
Không nhìn hắn là có ý gì? Sợ hãi muốn tránh? Nàng tự cho là không nhìn thì sẽ né tránh được sao? Hoàng đế cân nhắc tâm tư nàng, cười một tiếng ngồi xuống mép giường, lớn tiếng phân phó: "Viên Tự, sai người đi lấy kim càng tán tới." Lại quay đầu nhìn về phía Thu Bạch và Thanh Hòa còn đang bị thái giám trấn áp, nhàn nhạt hỏi, "Các ngươi được lệnh nghi mang từ trong nhà đến?"
"Bẩm Hoàng Thượng, đúng ạ. " Thu Bạch vẫn còn sợ hãi gật gật đầu.
"Thả ra." Ra lệnh cho thái giám buông lỏng tay, lại nhìn hai người đang sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, hạ giọng phân phó "Hầu hạ lệnh nghi dùng kim càng tán, nếu nàng còn dám không dùng, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi."
Lời này kỳ thật là nói cho Tịch Lan Vi nghe, đều không cần phải chờ hai người đáp lời. Quay đầu lại, thấy Tịch Lan Vi vẫn nằm quay vào trong, động cũng không động một chút, hắn giơ tay khẽ vỗ vỗ đầu vai nàng. Sống lưng Tịch Lan Vi kinh hãi, nghe được thanh âm hắn vẫn nặng nề: "Mau quay lại đây, trẫm có chuyện hỏi ngươi."
Nàng do dự quay đầu, trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, mắt lại nhanh chóng rũ xuống, sắc mặt thong dong, lại làm cho hắn cảm thấy, nàng đây là đang bày ra bộ dáng mặc người xâu xé.
"Ngươi hồi cung sớm, có phải vì Tịch tướng quân không chịu gặp ngươi hay không?" Hỏi vô cùng gọn gàng dứt khoát.
Lan Vi kinh ngạc, đôi mắt vừa nhấc, lại đúng lúc chạm phải tầm mắt hắn: "Căn bản là ngươi chưa gặp được phụ thân ngươi đúng không? Gật đầu là đúng, lắc đầu là không phải."
Lan Vi trầm mặc thật lâu, cuối cùng gật đầu, lại không biết hắn làm sao biết được.
Hắn cười nhạt, lại nói tiếp: "Ngày đó hồi cung vì sao không nói? Là sợ trẫm trách ngươi để dược lại, hay là... thuận tiện mượn việc này tránh né trẫm?"
Hắn hỏi thật sự là nói trắng ra, Lan Vi lắc lắc đầu, môi mấp máy, bốn chữ hắn nhìn rất rõ ràng: "Thần thiếp không dám."
Nói được vô cùng khách khí, nhưng ý tứ rõ ràng đang nói thẳng ra là nàng cố ý tránh.
Hắn bị tức đến bật cười, không thể không nói nàng thật sự là có lá gan rất lớn, nhưng cũng không thể phát tiết tức giận lên người nàng. Lá gan lớn như vậy cũng là nàng có tư cách, nàng họ Tịch, biết rõ hắn vì kính trọng phụ thân nàng mà sẽ tha cho nàng.
Vì thế Hoắc Kỳ liền đứng lên, nhấc chân đi ra ngoài, thực thức thời mà không ở lại chỗ của nàng lâu. Đi đến cửa đại điện thì dừng lại, cân nhắc một lát mới nghiêng đầu nói: "Trẫm đã nói nếu ngươi có thể chịu phạt năm mươi trượng liền để cho ngươi gặp phụ thân. Hiện giờ khổ phạt ngươi cũng đã chịu, nhưng người lại chưa được gặp. Quân vô hí ngôn, trung thu sẽ cho ngươi gặp lại phụ thân."
Tịch Lan Vi ngơ ngẩn, nhìn hắn bước ra khỏi ngạch cửa rồi biến mất khỏi tầm mắt nàng, trong lòng có chút run sợ cũng có chút vui sướng. Lại nói, có cơ hội được gặp phụ thân nhiều hơn một chút thật là quá tốt.
Trong lòng Hoắc Kỳ có chút phức tạp. Cho tới nay, hắn tự nhận là mình luôn hiểu biết tâm tư phi tần hậu cung, muốn tranh sủng là chiếm đa số, muốn thanh tịnh mà tránh hắn cũng có, tất cả những người này hắn đều nhìn thấu. Duy nhất mỗi Tịch Lan Vi này...
Xuất phát từ kính trọng với Tịch Viên, hắn nguyện ý tin tưởng Tịch Lan Vi nói chính là nói thật, tin nàng là thật sự muốn trốn tránh, nhưng đến chuyện hối hôn tái giá nàng còn làm được, ai biết có phải hiện tại đang dùng biện pháp lạt mềm buộc chặt hay không? Nhưng nếu nói nàng đang lạt mềm buộc chặt thì...
Hoắc Kỳ nghĩ tới ngày đó trong mắt nàng tràn đầy vui sướng, cùng mới vừa rồi tràn đầy sợ hãi, lại vô cùng tin tưởng hai loại cảm xúc này là thật, không phải giả.
Cho nên là nàng không có diễn trò? Mặt khác, những thứ nàng nói cũng là sự thật?
Lắc lắc đầu, lười nghĩ nhiều. Hậu cung phi tần nhiều như vậy, hắn không cần tốn tâm tư lên một người, dù sao vốn dĩ cũng không thích nàng.
Trong lòng lại có thanh âm khác nhắc nhở: mấy ngày này hắn vẫn nên chú ý tới nàng một chút mới thỏa đáng. Đã đáp ứng sẽ cho nàng gặp lại phụ thân vào ngày trung thu, cũng nên để nàng thuận lợi gặp được. Thực hiện xong lời
hứa, đến lúc đó không ai nợ ai.
Phân phó ngự tiền thường xuyên đến Vân Nghi các hỏi thăm rồi trở lại Tuyên Thất điện hồi bẩm, tuyệt đối không được làm kinh động kẻ nào. Tịch Lan Vi muốn thanh tịnh, vậy liền để cho nàng thanh tịnh đi. Hắn không thích nàng, cũng không đáng khiến cho nàng ngột ngạt.
Cứ như thế mãi cho đến mùng mười tháng tám, nghe nói thương thế của Tịch Lan Vi tốt lên, đã có thể đi lại trong viện, có thể nói công lao lớn nhất là của kim càng tán. Đều nói "Thương gân động cốt một trăm ngày", tuy là Tịch Lan Vi không tới mức "Thương gân động cốt", nhưng cung nhân đều cho rằng ít nhất hơn một tháng sẽ không thể xuống giường, không nghĩ tới chỉ mới qua mười ngày đã tốt lên được hơn phân nửa.
Mười một tháng tám, cung nhân đi hỏi thăm hàng ngày đáng ra vào lúc chạng vạng mới đến bẩm thì mới buổi trưa đã vội vàng tiến vào điện, dập đầu tại chỗ "Bệ hạ vạn an".
Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn hắn, ấn đường hơi nhíu: "Làm sao vậy?"
Thái giám kia nhìn nhìn xung quanh, lại dập đầu, tiến lại bên tai hoàng đế thấp giọng nói mấy câu. Viên Tự ở bên cạnh liếc nhìn, thấy thần sắc hoàng đế dần dần trầm xuống, biến đổi hết sức rõ ràng.
"Tiện tì! Nương tử nhà các ngươi ỷ vào gia thế mà không có quy củ, các ngươi cũng không biết khuyên nhủ sao?" Roi trúc mang theo toàn lực đánh vào lưng Thu Bạch, một roi lại một roi không hề gián đoạn, đánh đến khi Thu Bạch kêu lên một tiếng, nôn ra một búng máu, từng giọt dính lên trên làn váy, từng giọt từng giọt lan tràn ra.
Thanh Hòa thân thể yếu đuối hơn chút, sớm đã xụi lơ trên mặt đất, vô lực chống đỡ, chỉ cảm thấy phía sau lưng một trận nóng rát, giống như bỏng cháy, thình lình lại bị người dùng chân tàn nhẫn đá một cước: "Giả chết cái gì? Phạt thế này cũng không chịu được, vậy tốt nhất tống ngươi vào bạo thất luôn đi."
Tịch Lan Vi cảm thấy còn bất lực hơn cả ngày đó nàng bị Đỗ Sung Hoa sai người đánh phạt.
Vốn là nàng đang đi bộ trong sân, mấy người này lại đột nhiên vọt vào, không nói hai lời liền bắt Thu Bạch cùng Thanh Hòa hỏi tội. Nhìn thấy là người của Đỗ Sung Hoa, nàng chỉ là cung tần tùy cư*, vốn dĩ không phản bác được. Huống chi nàng không thể nói, vô lực biện giải, trên người còn bị thương, sau khi hai người họ bị mạnh mẽ kéo ra, ngay cả đứng vững nàng cũng gặp khó khăn, vội bám lấy hành lang mới không té ngã, càng đừng nói đến tiến lên đánh trả.
*
cung phi ở trong cung điện của một nương nương chủ vị khác Sớm nghe nói Đỗ Sung Hoa bị cấm túc, thật không nghĩ tới cung nhân của nàng ta còn dám tới tìm nàng gây phiền toái.
Cắn chặt răng chịu đựng, điều duy nhất có thể an ủi chính là...... Bấm tay tính số ngày, thời gian của Đỗ Sung Hoa cũng không còn dài. Trước mắt là tháng tám năm Kiến Hằng thứ hai, nếu nhớ không lầm, cuối năm nay nàng ta sẽ chết, là một thi hai mệnh.
Nghĩ lại cảm thấy trào phúng, một đời trước cái chết của Đỗ thị làm cho rất nhiều ngoại mệnh phụ thổn thức không thôi. Hài tử trong bụng không thể bảo trụ, lúc đó nàng cũng sinh ra cảm giác thương cảm trong lòng. Hiện tại chính mình thân ở trong cung, lại cảm thấy... A, trước đây cái nhìn của mình thật sự chỉ là người ngoài không biết nội tình mà nảy sinh thương hại mà thôi.
Hiện giờ Đỗ thị là tính tình loại này, trước kia nhất định cũng không tốt hơn được bao nhiêu, có thai rồi chỉ sợ lại càng ỷ thế hiếp người. Hài tử vô tội, vẫn đáng giá than một tiếng đáng thương, nhưng Đỗ thị thì hơn phân nửa là xứng đáng.
"Được rồi." Nữ quan chưởng sự bộ dáng lớn tuổi giương giọng nói, bề ngoài thì kêu ngưng, bên trong lại trách thái giám đánh Thu Bạch sao lại lập tức ngừng tay. Nữ quan liếc mắt nhìn Thu Bạch một cái, lại nhìn về phía Tịch Lan Vi, nụ cười trên mặt khiến người ta thật chán ghét.
"Hai nha đầu này hầu hạ nương tử không chu toàn, nô tỳ liền mang đi trước. Ngày khác Sung hoa nương nương lại phái hai nha đầu linh hoạt tới, miễn cho truyền ra ngoài cung tướng quân lại cảm thấy Sung hoa nương nương khắt khe với nương tử."
Đây là quyết định mà không phải thương lượng, nói xong liền phất tay sai người mang hai người đi. Lan Vi giận dữ, hỏa dưới đáy lòng đột nhiên cháy lên, trên tay vịn chặt lấy hành lang, bước nhanh đi qua. Bất chấp vết thương chưa lành, dùng toàn bộ lực nắm lấy cổ tay nữ quan kia.
"Ngươi......" Cung nữ sửng sốt chớp mắt một cái, hoàn hồn liền hiện vẻ tức giận, giương tay liền muốn đẩy Tịch Lan Vi ra, lại bị nàng duỗi tay chắn lại, tay còn lại giơ lên cao giáng xuống thật mạnh, giống như mang theo khó chịu cả hai đời mà đánh xuống, không hề có nửa điểm nhân nhượng mà bổ vào trên mặt đối phương.
"Chát" một tiếng giòn vang, cung nữ bị đánh đến lui nửa bước mới đứng vững chân. Tịch Lan Vi cũng là bởi vì dùng quá nhiều sức mà bị gãy đến hai cái móng tay. Lạnh lùng nhìn nhau, ngực hai người đều phập phồng kịch kiệt, tức giận không thôi.
Cung nữ một tay bụm mặt, một cái tay khác run rẩy nâng lên, run rẩy chỉ vào nàng, không tiếng động một hồi lâu sau mới thốt ra được một câu: "Ngươi... Ngươi thật sự là không để Sung hoa nương nương vào mắt......"