Edit: Hy Thái PhiBeta: Huệ Hoàng HậuHiện tại nội loạn của Hách Khế chưa lan đến Đại Hạ, nhưng Tịch Lan Vi có nghe nói một sự kiện khác — Lần thứ hai Việt Liêu Vương Hoắc Trinh dâng tấu xin Bệ Hạ ban thánh chỉ khôi phục vị trí trắc phi cho Hứa thị.
Hoắc Kỳ chỉ bình bình đạm đạm trực tiếp trả lời hai chữ hữu lực trên tấu chương: Tùy ý.
Hắn không có ý định nhúng tay vào việc trong phủ của Hoắc Trinh, cũng không có lời chúc mừng mà vốn dĩ nên chúc mừng.
---
Hứa thị có thai năm tháng, thai nhi khỏe mạnh.
Khi nghe nói việc này, Tịch Lan Vi cảm thấy trong lòng thắt lại, giống như bên tai nàng tất cả đều là chê cười, trào phúng nàng ỷ vào ký ức của kiếp trước có thể khiến cho Hứa thị đau khổ ở kiếp này, nhưng rốt cuộc nàng không thể thành công.
Bất luận nàng nghĩ như thế nào đều cảm thấy không thể tưởng tượng được. Nàng mới là người sống lại một đời, mệnh số của hài tử kia chắc chắn sẽ không thay đổi chỉ vì nàng trùng sinh. Hơn nữa thời gian Hứa thị có thai hoàn toàn giống với kiếp trước, tại sao kiếp trước không thể giữ được thai nhi mà kiếp này hài tử đó lại bình an?
Nàng nghĩ nhất định là có chỗ nào không đúng, nàng suy nghĩ trăm chuyển ngàn hồi, nàng muốn tìm được một đường ra trong đoàn sương mù mờ mịt này.
Không lẽ đời này Hứa thị cẩn thận ngay từ đầu, cố gắng giữ thai từ đầu?
Người trùng sinh lại không phải là Hứa thị, nàng ta làm sao có thể biết hài tử này không thể giữ được...
Chẳng lẽ là vì hoàn cảnh hai đời của nàng ta khác nhau nên ảnh hưởng đến mệnh số của đứa bé đó?
Suy nghĩ của nàng giống như đang trên bờ vực thẳm, chỉ cần bước thêm một bước phía dưới đáy vực chính là chân tướng. Tịch Lan Vi chỉ liếc mắt nhìn chân tướng kia một cái liền cả kinh lui về phía sau.
Nếu sự thật là như vậy... Thật là đáng sợ!
Quả nhiên đời trước là nàng xem nhẹ sự độc ác của lòng người, Hứa thị chỉ vì một ngày có thể vặn đổ nàng thế nhưng nhẫn tâm lấy chính sinh mạng hài tử của mình ra đánh đổi?
Không thể như vậy...
Cái ý niệm này chỉ lướt qua trong đầu Tịch Lan Vi lại bị nàng tàn nhẫn xóa bỏ. Không có khả năng, một nữ nhân làm sao có thể ra tay hại chính đứa con của mình. Hơn nữa... Hơn nữa mấy năm sau, Hứa thị bình an sinh ra một đứa bé khác, nàng ta rất yêu thương đứa bé kia, ngày cả nàng là chính phi - người hận nàng ta thấu xương nhưng khi nhìn nàng ta ôn nhu dỗ dành đứa bé kia thì cả trái tim cũng mềm mại hơn.
Hứa thị làm sao có thể dùng đứa bé này để lật đổ nàng...
Tịch Lan Vi suy nghĩ giãy giụa không ngừng, lòng tốt trong nàng không cách nào tiếp thu loại suy đoán này, nhưng dùng trái tim đi bình phán thị phi thì nàng lại phản đối lại lòng tốt. Cho dù như thế nào... nàng cũng không nghĩ ra một loại khả năng khác.
Kiếp trước đứa bé này không giữ được, kiếp này vẫn bình an, như mệnh số của đứa bé này ở kiếp này mới được gọi là "bình thường" thì chỉ còn một khả năng là kiếp trước đưa bé này bị tính kế.
Kiếp trước, chuyện Hứa thị sảy thai không có liên lụy đến bất cứ ai... Thậm chí ngay cả nàng cũng không bị liên lụy trực tiếp, mà là mấy năm sau nhắc lại chuyện này mới khiến nàng bị liên lụy.
Cho dù là đợi mấy năm, Hứa thị... Cũng vẫn là người được lợi nhất.
Tịch Lan Vi hít một hơi thật sâu, trái tim của nàng giống như bị đóng băng vậy, cái lạnh lẽo của kiếp trước kéo đến khiến nàng không thở nổi.
Nàng vẫn luôn cho rằng, cho dù Hứa thị hay ghen ghét lại thích tranh cãi nhưng không phải là người máu lạnh. Vì vậy nàng tự nhiên tin tưởng đứa bé kia đã sớm chết, Hứa thị chỉ là lợi dụng đứa bé đã chết để tính kế nàng mà thôi.
Tự tay giết con của mình...
Móng tay được cắt tỉa cẩn thật của Tịch Lan Vi để trên bàn không biết từ lúc nào thì dùng lực, không chịu khống chế mà bấu chặt xuống bàn tạo ra âm thanh ken két khó nghe.
---
Ban đêm, ngoài cửa sổ gió mùa hè thổi nhè nhẹ, gió thổi qua hồ sen cuốn theo nhàn nhạt mùi lá sen. Bên trong phòng, bốn góc đều đặt chậu băng, từng chút từng chút hòa tan, cuốn đi cả cái nóng của đêm hè.
Không khí trong phòng rõ ràng không có nóng, ngày thường đều ngủ như vậy, có khi Tịch Lan Vi sẽ đắp thêm một cái chăn mỏng nhưng hôm nay tâm trạng phiền loạn nên nàng luôn cảm giác không khí rất khô nóng.
Sau lưng nàng mồ hôi chảy từng đợt, mày thường xuyên nhíu chặt, rõ ràng là ngủ không ngon.
Ngay cả Hoắc Kỳ đều phát hiện nàng có gì không đúng, hắn rất muốn hỏi một câu nàng làm sao vậy nhưng thấy nàng mặc dù khó chịu nhưng rốt cuộc vẫn ngủ, hắn do dự một chút, quyết định không làm phiền nàng.
---
"Điện hạ, thần thiếp không biết nàng ta có thai." Trong lúc ngủ mơ, Tịch Lan Vi mơ đến nàng ở kiếp trước. Lúc đó nàng không thể mở miệng nói chuyện chỉ có thể hoảng sợ thất thố viết lên trên giấy. Hoắc Trinh cũng không có kiên nhẫn đi xem những gì nàng viết, hắn chỉ nhìn liếc qua một cái rồi đứng dậy rời khỏi, lãnh đạm nói với nàng một câu: "Không cần nói."
Lúc đó quan hệ của nàng và Hoắc Trinh còn chưa đến mức quá căng thẳng, mặc dù hắn không nghe nàng giải thích cũng không nói gì nữa, nàng chưa từng nghĩ việc này sẽ trở thành mối họa của nàng ở mấy năm sau.
"Nhận được sự "giáo huấn" của tỷ tỷ, thần thiếp sẽ nhớ kỹ, đứa bé này nhất định có thể bình an sinh ra." Đây là lời nói của Hứa thị lúc nàng ta mang thai lần nữa, nàng ta còn cố ý diễn trò nói trước mặt Hoắc Trinh.
Mỗi một chữ giống như búa đập vào trong lòng nàng, nàng vô lực phản kháng, đồng thời trong lòng lửa giận ngập trời khi nghĩ đến đứa con của nàng vì sao mà không có.
---
Bỗng dưng bừng tỉnh, Tịch Lan Vi trợn mắt ổn định lại tinh thần, nàng nhìn Hoắc Kỳ đang ngủ trước mắt mình, trong lòng chậm rãi an tĩnh lại. Tịch Lan Vi cắn chặt hàm răng, trong lòng nàng cảm thấy rất phiền vì những hồi ức như vậy, nàng thà rằng không có.
Cho dù rất nhiều ký ức có thể giúp nàng, nhưng có chút... biến cố đã xảy ra mà vốn dĩ không nên có ở kiếp này, những biến cố đó đặt cạnh nhau giống như đang cười nhạo nàng.
Biến cố...
Trong đầu Tịch Lan Vi lập tức tê dại, giống như nàng phát hiện cái gì nhưng ngay lúc này lại không thể nghĩ được thật rõ ràng.
Tự dưng lại thêm một chuyện nữa... Càng phiền!
Tịch Lan Vi trằn trọc cân nhắc, lúc này nàng đã không thể ngủ được nữa, đầu tiên nàng nghe được tiếng gõ mõ báo nửa đêm canh ba, giống như không bao lâu sau... Lại nghe được tiếng mõ báo canh bốn.
Tịch Lan Vi trở người nằm thẳng lại, nàng nhìn màn giường, đột nhiên phát hiện suy nghĩ của mình từ mới vừa rồi mệt mỏi đã trở nên cực kỳ thanh tỉnh.
Sáng mai tình thần lại muốn uể oải...
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Hoắc Kỳ mở mắt nhìn nàng, hắn thấy nàng mở to đôi mắt sáng rồi sững sờ nhìn lên màn giường, nhìn một lúc rất lâu cùng không thấy nàng ấy chớp mắt một lần. Hắn không nhịn được cười nhẹ sau đó không tiếng động duỗi tay ra trực tiếp che lên đôi mắt của Tịch Lan Vi.
"..." Cả người Tịch Lan Vi cứng đờ, nàng chớp chớp mắt. Lông mi cọ nhẹ khiến trong lòng bàn tay của Hoắc Kỳ ngưa ngứa: "Nàng đang nghĩ cái gì? Đã nghĩ mấy canh giờ rồi!."
Tịch Lan Vi lại chớp chớp mắt, ngay cả nàng đều cảm nhận được lông mi của mình chạm vào lòng bàn tay của hắn. Nàng duỗi tay cầm tay hắn ra khỏi mắt mình, quay sang nói: "Thần thiếp đang suy nghĩ, vì sao Hách Khế lại xảy ra nội loạn vào lúc này?"
Cả người Hoắc Kỳ hơi hơi cứng lại, lát sau cười nói: "Sao tự nhiên nàng lại nghĩ đến cái này?"
Bởi vì Hách Khế không nên xảy ra nội loạn vào lúc này... Đó là chuyện gần một năm sau.
Tịch Lan Vi nuốt câu trả lời chân thật nhất nhưng cũng tuyệt đối không thể nói ra này lại, nàng yên lặng một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp chính là cảm thấy
có chút kỳ quái thôi, cảm thấy..."
Nàng cân nhắc một chút rồi quyết định tốt xấu gì cũng nên kéo đề tài đến trên người của "người nọ", cho dù có chút không hợp lý thì nàng cũng nên tiếp tục nói vấn đề này: "Phía trước Bệ hạ vừa cho người điều tra Sở Tuyên, ngay sau đó Hách Khế liền xảy ra nội loạn. Việc này khiến cho thần thiếp không thể không cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Việt Liêu Vương."
Vẻ mặt Hoắc Kỳ bắt đầu nghiêm túc, hắn nghiêng người rồi ôm nàng gần mình một chút, gằn từng chữ hỏi nàng: "Nàng nghe nói cái gì?"
"Cũng không có..." Tịch Lan Vi thấp giọng trả lời: "Chỉ là chính thần thiếp cảm thấy kỳ quặc."
Nàng im lặng cân nhắc một chút, suy nghĩ bay về ký ức của kiếp trước, nàng lấy lại bình tĩnh thở ra một hơi rồi tiếp tục nói: "Hách Khế và Đại Hạ cách nhau một đường chỉ, nếu như trận tai ương này lan đến Đại Hạ..."
Tịch Lan Vi nói đến đây liền dừng, những việc liên quan đến triều chính nàng vẫn luôn tuân theo quy củ không dám nhiều lời. Gặp phải chuyện này, mặc dù nàng bắt buộc phải nói nhưng cũng nên tìm một lý do hợp lý để thoái thác.
Nàng nhấp môi cười nhẹ một cái rồi lần thứ hai mở miệng, chỉ hỏi dò trước: "Bệ hạ sẽ phái binh tương trợ sao?"
Nàng phát hiện ánh mắt Hoắc Kỳ dừng trên mặt mình thì rũ mắt xuống, đè lại bất an trong lòng chờ hắn trả lời.
"Nàng chính là muốn hỏi trẫm có phái phụ thân của nàng xuất chinh hay không chứ gì?"
Giọng nói trầm ổn của Hoắc Kỳ vang lên truyền vào tai nàng, nàng nghe được nội dung câu hỏi của hắn thì cả người cứng lại. Từ trước đến giờ đều là nàng đoán đúng tâm tư của người khác, dạo gần đây hắn cũng có thể đoán được tâm tư của nàng. Nhưng những việc hắn đoán được đều là việc nhỏ, toàn là lông gà vỏ tỏi nàng cũng không để ý, hôm nay đột nhiên bị hắn đoán đúng tâm tư này khiến cho lòng nàng hoảng loạn.
"Vâng..." Nàng do dự thừa nhận. Không khí trầm lặng, nàng nhìn thấy hắn chưa có ý định mở miệng liền tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Phụ thân đã lớn tuổi..."
"Trẫm biết!." Hắn chỉ phun ra hai chữ rồi liếc nhìn nàng một cái, lại tiếp tục nói: "Nàng không cần phải lo lắng chuyện này, nếu như thật sự đến thời điểm cần phải phái binh tương trợ thì trong lòng trẫm đều biết cần phải làm gì."
Nàng hít một hơi, gật đầu nói "Vâng" xem như tỏ vẻ sẽ nghe lời hắn, nhưng rõ ràng trong lòng còn đang lo lắng.
Hoắc Kỳ chăm chú nhìn nàng, hắn đoán chuyện này có thể nói cho nàng biết một ít. Tay hắn đang đặt trên hông nàng dùng lực một chút ôm nàng đến gần mình thêm chút nữa, nói: "Đây là đại sự, trẫm có thể nói cho nàng nhưng nàng tuyệt đối không được nói cho người khác."
Tịch Lan Vi sửng sốt rồi lập tức gật đầu thật mạnh.
"Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ không cần Tịch Tướng quân xuất chinh." Hắn chậm lại một hơi, nhìn thấy thần sắc của nàng buông lỏng thì bật cười, hắn cúi xuống hôn một cái lên trán nàng nói tiếp: "Nàng nói đúng, chuyện này là do Nhị đệ tính kế."
Trong lồng ngực nàng co rụt lại, mặc dù nàng có nghi ngờ như vậy nhưng khi nghe được chính mồm hắn thừa nhận thì nàng vẫn cảm giác được kinh hãi.
Hắn ngừng lại một chút, sau đó lại nói: "Nhị đệ muốn từ từ làm suy yếu binh lực của Đại Hạ. Nếu như trẫm không biết hắn có ý định làm phản thì rất có khả năng khiến cho hắn thành công."
Nhưng hiện tại hắn biết Hoắc Trinh muốn làm phản, nhưng Hoắc Trinh lại không biết hắn đã biết việc Hoắc Trinh muốn làm phản.
"Vậy Bệ Hạ... định làm như thế nào?" Tịch Lan Vi giật mình tự nhiên hỏi hắn.
"Cho dù biết việc này là do hắn ta tính kế nhưng chuyện nội loạn của Hách Khế, Đại Hạ chúng ta không thể không quan tâm." Hoắc Kỳ cười buồn một tiếng, sau đó khóe môi nổi lên chút miệt thị: "Hắn muốn, trẫm liền chơi với hắn một ván!"
---
Ngày hôm sau thời tiết mưa dầm giống như là tâm tình của Tịch Lan Vi vậy. Mấy ngày nay nắng nóng, tối tăm, oi bức liên tục kéo dài, nàng luôn ngóng trông có một trận mưa to có thể dập tắt tất cả nóng nực, sau đó khi mưa tạnh có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng. Nhưng ông trời không muốn chiều lòng người, hắn càng thích mưa dầm dai dẳng, khiến cho cái nóng của mùa hè vẫn quấn quanh không dứt, cũng không thể thấy được cảnh tượng sau cơn mưa trời lại sáng.
Hoắc Kỳ nói, nếu đã biết tính toán của Hoắc Trinh thì sẽ không cần lo lắng. Hắn đã ra lệnh cho Cấm Quân Đô Úy phủ đi điều tra, những võ tướng ở trong triều nếu như vị nào về phe Hoắc Trinh thì hắn liền phái đi xuất chinh.
Ngay lúc đó nàng còn không hiểu được ý tứ của hắn đến tận lúc hắn vừa cười vừa nói: "Trẫm muốn nhìn xem là hắn làm suy yếu binh mã của trẫm nhanh hơn, hay là trẫm chém đi phụ tá đắc lực của hắn nhanh hơn."
Nói cách khác, võ tướng về phe Hoắc Trinh được phái đi xuất chinh... Hắn đều có biện pháp làm cho vị võ tướng kia chỉ có đi không có về. Việc này sẽ khiến Hoắc Trinh bị thiệt hại, còn hắn giống như là tùy ý tìm việc vui mà thôi.
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Những lời này giống như một lưỡi đao sắc bén đâm vào trong lòng nàng, đâm xuyên qua lưng. Tịch Lan Vi kinh ngốc một lúc lâu đều không thể phục hồi tinh thần lại, đợi đến lúc nàng phục hồi tinh thần thì trong lòng tràn đầy là không thể tin.
Nếu giống như hắn nói, vậy kiếp trước... phụ thân của nàng...
Nếu như nói Hoắc Trinh cưới nàng là vì muốn được Tịch gia ủng hộ, như vậy sau khi thành hôn, Hoắc Trinh và phụ thân của nàng kết giao sẽ không ít, chẳng lẽ...
Chẳng lẽ kết quả là... phụ thân không phải là chết trận sa trường, mà bị bọn họ tính kế. Như vậy ở kiếp trước, những bất hạnh nàng gặp phải ở nửa cuộc đời còn lại, cùng với Hoắc Kỳ...
Không liên quan tới Hoắc Kỳ!
Tịch Lan Vi tàn nhẫn chặt đứt suy nghĩ của mình, ngón tay đeo trường giáp dùng sức bóp huyệt thái dương. Hàm răng của Tịch Lan Vi gắt gao cắn chặt, nàng tự nói với bản thân: "Tất cả mọi đau khổ của kiếp trước không có bất kỳ quan hệ gì với Hoắc Kỳ!"