Edit: Mai Thái phiBeta: Huệ Hoàng HậuBởi vì vậy mà Y Dung uyển thêm chút náo nhiệt.
Phi tần các cung, bất luận là muốn tìm một chút việc để tống khứ sự nhàm chán thường ngày hay là muốn nịnh bợ vị Chiêu dung nương nương này, đều nhằm vào lúc này mà tới cửa bái phỏng. Các phi tần mặt ủ mày ê than ngắn thở dài, hoặc là khóc lên hai tiếng, lấy khăn lau nước mắt, khuyên nàng nén bi thương.
Chạng vạng, Hoắc Kỳ đến nói với Tịch Lan Vi: "Lại chết thêm một người."
Lần này vẫn là ở đường phố đầu thành Trường Dương, bên cạnh một tửu lâu có tiếng tăm không nhỏ. Nghe nói hắn ta mới vừa bước ra khỏi cửa lớn của tửu lâu thì gặp ám toán, không qua mấy chiêu đã mất mạng.
Tuy là không có chứng cứ gì, nhưng ước chừng bởi vì đối với phương diện này thì nàng chỉ thấy qua Sở Tuyên, bèn tự nhiên mà đoán đến trên người Sở Tuyên.
Đêm đó khi Sở Tuyên lại "Đến thăm" Y Dung uyển, nàng càng thêm tin tưởng ý nghĩ này.
"Vết thương mới đè lên vết thương cũ, Sở công tử nên hành sự cẩn thận hơn." Tịch Lan Vi chăm chú nhìn đầu vai của hắn lẽ ra đã phải tốt hơn, giờ vạt áo chỗ vết thương thấm ra nhiều máu hơn so với hôm qua. Lời nói của Tịch Lan Vi tựa như cười khan, nhưng trên mặt lại không có nửa phần ý cười. Dời ánh mắt lên, tiếp xúc với tầm mắt của hắn, thanh âm của nàng lạnh thêm hai phần: "Ngươi sẽ hại chết Thẩm Ninh."
"Bọn họ sẽ không tra được đến trên người biểu ca, biểu tẩu." Không thèm để ý mà khoát tay, Sở Tuyên thở dài cười nói: "Đối với việc như vậy Cấm Quân Đô Úy phủ cũng không lấy làm lạ."
Rõ ràng là hắn không thèm để ý. Tịch Lan Vi chỉ cảm thấy thủ đoạn của người trước mắt quá đáng sợ, hành sự lại quỷ bí[1], không biết còn có thể nói gì với hắn. Mỗi khi gặp hắn, nàng đều cảm thấy rét run cả người, nhưng đáy lòng lại giống như chưa từng có nhiều sợ hãi, vô cùng bình tĩnh.
[1] quỷ bí: Dối trá khó hiểu, đáng nghi ngờ."Sở công tử đột nhiên giết người của Cấm Quân Đô Úy phủ, là ý tứ của hắn sao?" Chân mày khẽ ngưng lại, nàng hỏi làm cho Sở Tuyên ngẩn ra: "Ai?"
Nhưng rất nhanh Sở Tuyên đã phản ứng lại, hắn cười: "A, ngươi nói Việt Liêu Vương sao?"
Nàng vẫn nhìn hắn, không để ý nhiều đến thái độ biết rõ còn cố hỏi của hắn.
"Cũng không phải, Việt Liêu Vương thật sự không có quan hệ gì tới việc này." Hắn nói rồi liếc nàng một cái, lại cười nói: "Giống như vừa xảy ra chuyện gì không tốt, người đầu tiên ngươi nghĩ đến luôn là Việt Liêu Vương."
Hơi thở hơi trầm xuống, Tịch Lan Vi khẽ rũ lông mi, xem như cam chịu cái nhìn này của hắn. Im lặng một chút, nàng lại hỏi một câu: "Vậy là vì cái gì?"
Vốn loáng thoáng cảm thấy việc này đại khái có quan hệ với bản thân, nàng nhịn không được mà truy hỏi hắn. Nàng đợi trong giây lát, chờ đáp án của Sở Tuyên, đáp án chỉ có hai chữ nhẹ nhàng bâng quơ: "Giải buồn."
"Ngươi giết người của Cấm Quân Đô Úy phủ để " giải buồn "?" Nàng nhìn về phía hắn lần nữa, lộ vẻ không tin.
"Đám phế vật kia." Sở Tuyên cười khẽ, thái độ bất cần đời: "Tuy Thẩm Ninh hành sự có khôn khéo mấy nhưng cũng có thể bị đám thủ hạ này quấy rối đến hỏng bét, ta đặc biệt giết vài tên phế vật để giải buồn, cũng coi như giúp hắn một chút."
"..." Một hồi lâu không có lời gì để nói, Rất nhanh Tịch Lan Vi ý thức đến từ mà hắn dùng: "Vài tên?!"
Ý là nói còn chưa có giết xong?
"Sáu tên" - Sở Tuyên cho nàng con số chuẩn xác.
Gió đêm nhè nhẹ, thổi qua thổi lại trong đình. Hắn quét mắt nhìn cái bàn trước mắt nàng, thấy ở trên có đặt bầu rượu và chén rượu, bèn đi tới, không hỏi nàng có đồng ý hay không đã tự mình ngồi xuống rót rượu, uống một ngụm, không khỏi nhíu chân mày — quá ngọt.
"Có hai tên ở ngoài thành, đại khái sáng mai mới có thể bị phát hiện; một tên trúng độc chậm..." Hắn nhìn nhìn sắc trời: "Phỏng chừng phải nửa canh giờ nữa mới có thể phát tác; còn có một tên trong ngôi nhà lớn đã hoang phế từ lâu ở thành Đông... Ta có chút lo lắng, đám phế vật kia có thể tìm được hắn hay không."
Nói ngắn gọn, "Sáu tên" cũng không phải ý là "Còn bốn tên", mà là tổng cộng hắn đã giết xong sáu tên rồi.
...
Sáng sớm hôm sau, tin tức "Cấm Quân Đô Úy phủ lại chết thêm ba người" truyền đến hậu cung. Lúc này Tịch Lan Vi chỉ có thể làm một việc duy nhất, đó là khi Hoắc Kỳ tới thì nói với hắn: "Còn có một tên trong ngôi nhà lớn đã hoang phế từ lâu ở thành Đông."
"..." Hoắc Kỳ trầm mặc một lúc, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, sau đó mang theo vài phần kinh hãi và không tin tưởng hỏi nàng: "...Làm sao nàng lại nhìn ra được?"
Ngày thường ánh mắt của nàng quá độc, đến nỗi hắn còn tưởng rằng nàng lại thấy chi tiết gì, tự mình đoán được.
"..." Tịch Lan Vi cũng im lặng trong chốc lát, sau đó thẳng thắn nói: "Sở Tuyên nói."
"Hắn làm?" Hoắc Kỳ hiểu rõ, mày nhíu lại, thấy nàng gật đầu thừa nhận, lại nói: "Trẫm có hai tin tức không được tốt lắm."
Tịch Lan Vi nhìn hắn lộ vẻ khó hiểu: "Tin tức gì?"
"Năm... Sáu người này, khi bị phát hiện, trên người mang nhiều hơn vài thứ." Hắn khẽ cười nhạt: "Nếu những thứ đó bị lặng lẽ đưa vào Cấm Quân Đô Úy phủ hoặc Cung Chính Tư, hơn phân nửa có thể thành chứng cứ phạm tội thông đồng với địch của nàng. Chỉ có điều, Thẩm Ninh trình mấy thứ này cho trẫm, trẫm giữ lại hết."
Đôi mắt Tịch Lan Vi sáng ngời, trên mặt lan ra ý cười, nàng giả vờ khó hiểu, giả vờ cực kì đúng chỗ: "Bệ hạ giữ lại làm cái gì?"
"Trẫm tin đó là chứng cứ giả." Hắn nhàn nhạt nói.
Sau khi nàng nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra, thần sắc thoải mái nói: "Thần thiếp cho rằng: đây coi như là một tin tức tốt."
Chứng cứ vốn bất lợi đối với nàng hiện giờ bởi vì một việc khác mà bị lục soát ra trước, âm thầm cắt đứt, cho dù là chứng cứ giả, nàng cũng giảm bớt phiền toái khi phải tự chứng minh trong sạch.
"Đừng nóng vội, nàng hãy nghe tin tức tiếp theo." Hắn liếc nàng, cân nhắc gằn từng chữ một: "Hắn vì trong sạch của nàng mà đại khai sát giới, trẫm rất không vui."
"..." Trong chốc lát Tịch Lan Vi hít thở không thông, sau đó thở ra một hơi, nghiêm túc hỏi hắn: "A, vậy bệ hạ dự định trị tội thần thiếp sao? Là tội hồng hạnh xuất tường[2]."
[2]Hồng hạnh xuất tường ( 红杏出墙
): nằm trong bài Du viên bất trị của Diệp Thiệu Ông đời Tống, 春色满园关不住,一支红杏出墙来
Xuân sắc mãn viên quan bất trụ, Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai; sắc xuân đầy vườn giam giữ lại không nổi, để một cành hồng hạnh vươn ra ngoài tường; dùng để hình dung phụ nữ đã có chồng nhưng còn lăng nhăng với người khácMặt Hoắc Kỳ không đổi sắc: "Không, trẫm dự định trước khi nàng bị hắn làm cho cảm động, giải quyết thỏa đáng những việc còn lại."
...
Trong vòng vài ngày, Hoàng đế đã hạ mấy đạo ý chỉ, làm một chút điều chỉnh đối với quân đội ở hai nơi Dương Quang và Kỳ Xuyên. Tiếp theo, cũng không biết là trúng tà gì, Hách Khế xâm lấn Đại Hạ trước.
Đại quân của Hách Khế hướng thẳng đến Kỳ Xuyên, chưa dám đi đến Dương Quang, biểu hiện rằng tuy chúng còn nghi vấn về việc trước đây Hoàng đế điều chỉnh quy mô lớn quân lính phòng thủ ở Dương Quang nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
So với khả năng có mấy chục vạn quân đóng ở Dương Quang mà nói, Kỳ Xuyên lại dễ thủ khó công... Cũng ít nguy hiểm hơn so với Dương Quang.
Cùng với chiến sự ở tiền tuyến, trong hậu cung, tất nhiên Tịch Lan Vi cũng vì vậy mà được bỏ cấm túc.
Đây là ngày mà nàng đang đợi, giải thích nhiều thế nào cũng không bằng việc quân đội của Hách Khế chứng minh trong sạch cho nàng. Ngoại trừ các tướng lãnh cầm binh thì nàng là người biết rõ tình hình thực tế nhất, nếu như nàng thông đồng với địch, lúc này Hách Khế phải yên tâm thoải mái
đi đánh Dương Quang mới đúng.
...
Trong bóng mát của hành lang, Hoắc Kỳ bình tâm tĩnh khí đặt một quân cờ trắng xuống, đợi giây lát, Tịch Lan Vi lại không nhúc nhích. Hắn nhìn thần sắc của nàng, cũng không giống như đang suy tư ván cờ.
"Làm sao vậy?" Hắn hỏi, ấn đường của nàng nhíu lại: "Không phải bệ hạ không tin thần thiếp sao?"
Nếu đã không tin, còn xúi giục Hách Khế động binh trước, thật sự có chút tiềm năng của một hôn quân, Tịch Lan Vi tự giác mà bắt đầu tìm đám yêu phi trong sử sách, tìm cho mình một vị trí thích hợp.
Hoắc Kỳ cân nhắc một lát, tin tưởng nói: "Từ lúc bắt đầu, trẫm chưa nói không tin nàng."
"Nhưng bệ hạ nói không tin Tiểu Sương." Nàng nhắc nhở: "Cũng giống như... Không tin thần thiếp vậy."
"A..."
Nàng đặt câu hỏi, sau khi hắn "A" một tiếng lại không nói gì khác, chỉ chăm chú nhìn ván cờ, nhắc nhở nàng: "Tới phiên nàng."
Nàng vẫn nhíu mày nhìn hắn.
"Nhanh đi, nếu nàng có thể thắng trẫm, đợi đến lúc A Điềm sinh, trẫm sẽ đưa nàng đi xem." Hắn khẽ cười thúc giục, thậm chí tự giác đưa ra điều kiện để nàng chuyên tâm chơi cờ.
Vì thế một quân cờ đen cũng hạ xuống. Tịch Lan Vi thở ra một hơi, dù hắn đưa ra điều kiện vừa rồi nàng cũng không buông tha: "Bệ hạ cũng không thể vì Sở Tuyên giết sáu người để bảo vệ thần thiếp mà khó chịu, sau đó dùng hành động này để hả giận."
Một người giết quan viên để giải buồn, một người xúi giục nước láng giềng động binh trước cho hả giận, bên cạnh nàng đều là người gì vậy?
"...Tất nhiên không phải." Hoắc Kỳ khẽ cười nhạt, thấy nàng một hai phải hỏi cho rõ ràng, cũng đành phải nói rõ ràng với nàng. Ánh mắt nhìn quân cờ trắng đen trước mắt, hắn cười nói: "Đánh cờ sao... Hiểu rõ kỳ nghệ, càng hiểu rõ lòng người."
Hắn vừa nói vừa cười, quân cờ trong tay rơi xuống, lại nói: "Chỉ là tự mình hiểu mình lại càng khó hơn, cho nên ta tốn chút thời gian, nhưng Sở Tuyên giết người thật đúng là trùng hợp."
Hắn là Hoàng đế, đồng thời cũng được nàng gọi một tiếng "Phu quân", lần đánh cờ này, xem như là hai thân phận nảy sinh xung đột. Nếu chỉ là Đế vương, hắn nên vạn phần cẩn thận việc này, nửa bước sai lầm cũng không thể chấp nhận được, hoặc là "Thà rằng giết lầm", trực tiếp lấy tánh mạng của nàng đổi lấy bảo vệ quốc gia bình an mới đúng.
Hắn lại không thể giết nàng, thế nên hắn thật sự đã trằn trọc khá lâu. Đáy lòng hắn giãy giụa, chỉ là trong việc này, có thể "Hào sảng"[3] một lần hay không, không chỉ có bỏ cảnh giác xuống, hoàn toàn tin nàng, còn phải tin người mà nàng tin tưởng.
[3] Hào sảng: Chỉ tính tình cao cả, ngôn ngữ cử chỉ khiến người xung quanh mến phục."Trẫm không biết vì sao mà nàng tin tưởng Tiểu Sương như vậy." Hắn cười mà nói: "Nhưng trẫm cảm thấy, trong lòng nàng, dù sao trẫm cũng quan trọng hơn Tiểu Sương một chút..."
Nghe hắn nói, Tịch Lan Vi cảm thấy ngạc nhiên: Đây là đang so sánh cái gì vậy?
"Ngày đó nàng rất khẩn trương." Hắn nhìn nàng, lại nói: "Rõ ràng nàng đang lo lắng rằng nàng che chở cho Tiểu Sương như vậy, có thể sẽ chọc giận trẫm."
Chính là ngày hắn nói với nàng muốn xử lý Tiểu Sương, việc này cũng đã kết thúc vào ngày ấy.
Tịch Lan Vi hồi tưởng, khẽ gật đầu, ngày đó tất nhiên là nàng vô cùng thấp thỏm, trong lòng biết hắn có thể nói ra như vậy đã là cực kì khoan dung với nàng, nhưng thật sự không thể để cho Tiểu Sương bỏ mạng như thế.
"Nhưng trong lòng nàng biết có khả năng bị thất sủng, thậm chí có nguy cơ bị phế vị, cũng vẫn muốn bảo vệ nàng ta." Hoắc Kỳ rũ mắt, sau khi ngừng một chút lại nói: "Nếu không phải tin nàng ta thật sự trong sạch, không muốn để nàng ta chịu oan, nàng sẽ không vì bất cứ giá nào mà mạo hiểm cả tình cảm của trẫm để bảo vệ nàng ta, đúng không?"
Hắn hỏi như vậy, hỏi đến mức làm cho nàng cười khan. Thật sự là như vậy, đừng nói "Nếu không phải tin nàng ta thật sự trong sạch" nên mới không tiếc bất cứ giá nào như vậy... Chỉ là nàng cứ như thế mà tin Tiểu Sương trong sạch, che chở cho Tiểu Sương, thật ra trong lòng nàng cũng không hề muốn "bằng bất cứ giá nào" như thế.
Cho nên khi nghe hắn nói muốn cấm túc mình, trong lòng nàng giăng đầy sương mù mịt mờ; nhưng khi nghe hắn nói hắn sẽ đến thăm nàng, lại vân khai vụ tán[4].
[4] vân khai vụ tán( 云开雾散
): là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là thời tiết chuyển từ ảm đạm sang rõ ràng. Thường được sử dụng để mô tả những bất bình, những nghi ngờ có thể được loại bỏ. Sau này không cho hắn ở Y Dung uyển, cũng là mang theo vài phần giận dỗi không rõ nguyên nhân.
"Cho nên trẫm cảm thấy tin nàng ước chừng cũng sẽ không sai." Hắn nhẹ nhàng thở ra, lại hạ một quân cờ xuống: "Nếu thật sự sai, sẽ có chút phiền phức, nhưng cũng không phải không thu thập được."
Cho nên mới có việc sau này?
Trong lòng Tịch Lan Vi ngũ vị tạp trần[5], không có lời gì để nói mà chỉ cười khổ, cũng hạ một quân cờ.
[5] Ngũ vị tạp trần (五味杂
): Năm vị, gồm "điềm, toan, khổ, lạt, hàm" 甜
, 酸
, 苦
, 辣
, 鹹
(ngọt, chua, đắng, cay, mặn). Ý nói nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả."Còn có chuyện muốn thương lượng với nàng." Hắn ôn hòa nói, thu lại vẻ tươi cười, vẻ mặt nghiêm trang: "Mấy ngày nữa, sẽ không có Chiêu dung, vị trí thượng tam tần cũng không có người, không thể nào cứ bỏ trống như vậy được, nàng..."
Tịch Lan Vi tự biết ý này, tươi cười thản nhiên gật đầu: "Việc nhân đức không nhường ai."
-------------
Tác giả có lời muốn nói:
→_→ Hoắc Kỳ nói như vậy để thuyết phục chính mình nhân tiện âm thầm phân cao thấp với Sở Tuyên, thu phục sự tình.
→_→ Mọi người thích phương thức xử lý nắm toàn bộ đại cục của Hoắc Kỳ hay là phương thức xử lý theo quy tắc giang hồ của Sở Tuyên?
# Khi Tịch Lan Vi hỏi Sở Tuyên vì sao lại giết người, hắn không trả lời: "Gần đây thiếu bia ngắm" cũng đã là rất phúc hậu rồi #
#Ta thật muốn viết như vậy, nhưng cảm thấy lời nói khôi hài như vậy tương đối thích hợp với Lệ Tiêu, không thích hợp với Sở Tuyên ## mau khen ta biết tự mình hiểu mình đi #
# A, ta tự bôi đen mình như vậy có phải không tốt lắm hay không...#