Editor: Aubrey.
Nghe nói trà lâu ở giao lộ không kinh doanh nữa, Dư Thanh Trạch lập tức đi ra ngoài.
Trà lâu đó chỉ bán trà xanh, trên dưới hai tầng, mặt tiền rất rộng rãi, nằm ngay giao lộ giữa đường cái phía nam và đường cái phía bắc, nằm ngay con đường hoàng kim. Mặt bằng tốt như vậy, phải nhanh chóng chạy qua xem mới được!
Lưu lão bản cũng đi theo: “Ta đi với ngươi, ta có quen với lão bản đó, hắn và phu lang của hắn còn thường xuyên đến dùng điểm tâm trong tiệm của ngươi.”
“Hả? Bọn họ thường xuyên đến tiệm ăn vặt?” Dư Thanh Trạch kinh ngạc hỏi.
Lưu lão bản gật đầu: “Là một đôi lão phu phu, rất hoà thuận.”
“Như vậy thật tốt, đa tạ lão ca!” Dư Thanh Trạch nói lời cảm ơn.
Hai người nhanh chóng chạy tới trà lâu, quét một vòng, phát hiện trà lâu vẫn còn mở cửa, trong quán có khách, nhưng không thấy chưởng quầy và tiểu nhị.
Trong đại sảnh, có lẻ tẻ vài khách nhân vừa uống trà vừa tán gẫu, đa số là các lão nhân nhàn rỗi, trên bàn còn có lồng chim, xem ra là vừa có được chim mới là lập tức mang tới đây uống trà. Có bàn thì có khoảng ba bốn người trẻ tuổi, nhìn y phục chắc là ca nhi của các gia tộc giàu có, bọn họ đang cười đùa với nhau.
Đúng lúc này, một tiểu nhị xách một ấm trà đi ra, phát hiện hai người, cười hỏi: “Hai vị đến uống trà? Hai vị muốn ở đại sảnh hay nhã gian?”
Hai người nhìn nhau một cái, Lưu lão bản hỏi: “Tần lão bản của các ngươi có ở đây không?”
Tiểu nhị đáp: “Các vị cũng tới tìm lão bản? Ngài ấy đang ở trên lầu tiếp khách, hay là, các vị ở đây chờ một lát?”
Cũng?
Dư Thanh Trạch và Lưu lão bản nghe vậy, thầm thấy không xong rồi, đừng nói là có người đã đến trước một bước ký kết khế ước thuê mặt bằng nhé? Nghe nói mặt bằng này vốn là nhà của lão bản, vì ông ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, nhưng rất yêu trà, nên tự mình mở một trà lâu để giết thời gian.
Dư Thanh Trạch cười nói: “Được, vậy bọn ta chờ, trước tiên cho bọn ta một bình Bích Loa Xuân.”
Tiểu nhị nói: “Được, hai vị ngồi tự nhiên, ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
Hai người ngồi bên cạnh cửa sổ vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, ước chừng một khắc sau, một hán tử mập mạp khoảng năm mươi tuổi và một hán tử hơn ba mươi có vóc dáng hơi gầy nhưng vẫn có chút cơ bắp, phong thái văn nhã cùng nhau bước xuống. Hán tử mập đưa lưng về phía bọn họ, hán tử còn lại thì đứng đối diện với bọn họ.
Hai người vừa thấy hán tử kia, lập tức chấn động.
“Không ngờ lại là lão bản của Hương Mãn Lâu, Giả Hiếu Nhân. Hắn tới đây làm gì? Không phải đã có quán ăn rồi sao?” Lưu lão bản nhỏ giọng hỏi Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch lắc đầu, hắn cũng không biết. Hương Mãn Lâu chỉ mới khai trương nửa năm, lẽ ra chưa đến lúc thích hợp để mở chi nhánh? Hay đối phương muốn đổi mặt bằng lớn hơn? Nhưng bình thường sinh ý của Hương Mãn Lâu cũng đâu đến nỗi.
Lưu lão bản lại nói: “Hán tử mập kia chính là Tần lão bản.”
Dư Thanh Trạch quan sát, vừa lúc Tần lão bản xoay người lại, hắn nhìn sườn mặt của ông, có chút ấn tượng, gật đầu: “Đúng là từng gặp ở tiệm vài lần.”
Hai người nhìn bên kia, Giả lão bản của Hương Mãn Lâu bỗng nhìn qua bên này, vừa lúc chạm mắt với Dư Thanh Trạch.
Đang trong lúc mẫn cảm như thế này, hai người tới nơi này làm gì, trong lòng cả hai đều hiểu.
Xuất phát từ lịch sự, Dư Thanh Trạch giơ chén trà trong tay hướng về Giả lão bản, đối phương cũng mỉm cười gật đầu, xem như chào hỏi.
Đợi Giả lão bản đi rồi, Lưu lão bản lập tức gọi Tần lão bản lại: “Tần lão ca!”
Tần lão bản xoay người, kinh ngạc hỏi: “Ồ! Là lão Lưu à? Có thời gian rảnh rỗi đến chỗ ta sao? A! Đây không phải là lão bản Dư Ký sao?”
Dư Thanh Trạch đứng lên chắp tay, cười nói: “Tần lão bản, gặp nhau trong tiệm vài lần, không ngờ ngài là lão bản của một trà lâu.”
“Aiz! Cái gì mà lão bản, chỉ giết thời gian một chút thôi, dù sao cũng sắp ngừng kinh doanh rồi.” Tần lão bản cười nói, sau đó mời bọn họ ngồi xuống: “Aiz! Đừng đứng, ngồi đi, ngồi đi. Tiểu Thông! Mang một bình trà hảo hạng lên đây!”
“Vâng! Có ngay.” Tiểu nhị ở phía sau lớn tiếng đáp.
Dư Thanh Trạch và Lưu lão bản ngồi xuống.
Lưu lão bản lập tức hỏi vấn đề hồi nãy Tần lão bản nhắc tới: “Tần lão ca, ngươi vừa nói trà lâu này sắp ngừng kinh doanh?”
Tần lão bản gật đầu, thở dài nói: “Đúng vậy, thân thể phu lang của ta không tốt, ta muốn tập trung chăm sóc cho ông ấy.”
Lưu lão bản nghe vậy, trong lòng tức khắc hiểu rõ.
Tần lão bản chỉ có một nhi tử duy nhất, nhưng đã bất hạnh qua đời khi chỉ mới mười mấy tuổi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Từ đó trở đi, ngày nào phu lang của ông cũng lấy nước mắt rửa mặt. Vì muốn dời lực chú ý của phu lang, ông mới mở một trà lâu, hai phu phu cùng nhau kinh doanh, để phu lang của ông có việc để làm. Từ khi trà lâu khai trương, quả thật tinh thần phu lang của ông tốt hơn rất nhiều, nhưng sau sự kiện lần đó, hai phu phu bọn họ không thể sinh thêm hài tử nào được nữa.
Tần lão bản vẫn còn hai cửa hàng khác trên con đường này, chi phí sinh hoạt của hai phu phu không có gì phải lo. Hai người tuổi cũng đã cao, thân thể của Tần phu lang không tốt, Tần lão bản bỗng nhiên quyết định đóng cửa trà lâu cũng là điều dễ hiểu.
“Thân thể của ca phu không có vấn đề gì chứ?” Lưu lão bản hỏi.
Tần lão bản đáp: “Do lớn tuổi thôi, bệnh cũ tái phát, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là được.”
“Vậy ngươi phải chăm sóc ca phu nhiều một chút.” Lưu lão bản gật đầu, sau đó lại hỏi: “Tần lão ca, ngươi định khi nào đóng cửa trà lâu này?”
Tần lão bản nghe vậy, ngẩng đầu, hỏi: “Sao vậy? Ngươi đang có ý đồ gì?”
“Nào có, ta chỉ có quán mì thôi là đã bận lắm rồi.” Lưu lão bản lắc đầu, hất cằm về phía Dư Thanh Trạch: “Là Dư huynh đệ của ta muốn thuê mặt bằng để mở tửu lâu, vẫn đang tìm mặt bằng. Hôm nay, tình cờ nghe nói ngươi định ngừng kinh doanh, nên mới đến đây hỏi một chút.”
https://aubreyfluer.wordpress.com
Tần lão bản nhìn Dư Thanh Trạch, giật mình: “Sao? Dư lão bản muốn mở tửu lâu?”
Dư Thanh Trạch gật đầu, cười nói: “Phải, đang tìm mặt bằng.”
Tần lão bản lại hỏi: “Nhìn trúng chỗ của ta?”
Dư Thanh Trạch thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, cửa hàng của ngài có vị trí rất tốt, còn có hai tầng, rất thích hợp mở tửu lâu.”
Tần lão bản suy nghĩ một chút, đáp: “Không giấu gì các ngươi, hôm nay đã có hai người tới tìm ta. Người vừa rồi chắc các ngươi cũng đã thấy, là lão bản của Hương Mãn Lâu, hắn cũng muốn mở tửu lâu, nói là để mở rộng quy mô quán ăn của hắn.”
Dư Thanh Trạch và Lưu lão bản nghe vậy, nhìn nhau một cái. Quả nhiên, Giả lão bản tới đây cũng vì chuyện mặt bằng.
Lưu lão bản hỏi: “Các ngươi thoả thuận rồi?”
Tần lão bản lắc đầu: “Giá thuê của hắn khiến ta rất hài lòng, cao gấp đôi những nơi khác. Nhưng ta phải về hỏi lại phu lang, ông ấy không thích Giả lão bản kia.”
Lưu lão bản nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Tần lão bản cũng không giấu giếm, nói: “Trước khi phu lang của ta xuất giá, từng là hàng xóm cách vách của phu lang lão bản Ngũ Vị Hiên, quan hệ của hai người rất tốt. Lần trước Ngũ Vị Hiên xảy ra chuyện, phu lang của ta bắt đầu không ưa Giả lão