Editor: Aubrey.
Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi cầm thuốc trở về tiệm ăn vặt, Nhạc ca nhi dặn Sướng ca nhi không được nói việc lúc nãy cho Dư Thanh Trạch biết.
Sướng ca nhi gật đầu.
“Đại ca, ca phu đã trở lại!” Gia Bảo thấy bọn họ trở về, lập tức hướng về phía hậu viện lớn tiếng nói, sau đó lại quay đầu quan tâm hỏi: “Ca phu, thân thể của ngươi thế nào? Không sao chứ?”
Nhạc ca nhi lắc đầu, ý bảo không có gì đáng ngại.
Gia Bảo thấy vậy, yên tâm.
Dư Thanh Trạch nghe tiếng gọi của Gia Bảo, lập tức chạy ra, kéo Nhạc ca nhi ra hậu viện, hỏi: “Thế nào? Đại phu nói thế nào?”
Nhạc ca nhi khoa tay đáp: Nói là cảm lạnh, ăn đồ bổ và uống thuốc vài hôm là hết.
Dư Thanh Trạch quay đầu nhìn Sướng ca nhi.
Sướng ca nhi gật đầu, giơ gói thuốc trên tay lên, nói: “Ta đi sắc thuốc.”
“Được, ngươi vất vả rồi, cảm ơn.” Thấy Sướng ca nhi cũng gật đầu, Dư Thanh Trạch thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn.
“Dư lão bản không cần khách khí.” Sướng ca nhi nói xong, đi vào nhà bếp tìm ấm nước sắc thuốc.
Dư Thanh Trạch kéo Nhạc ca nhi ngồi vào bàn đá, lót một cái đệm cho y ngồi, rót một ly nước ấm, hỏi: “Còn buồn nôn không? Đại phu có dặn kiêng ăn gì không?”
Nhạc ca nhi uống nước, sau đó khoa tay nói: Không buồn nôn nữa, có thể ăn uống bình thường.
Dư Thanh Trạch nhanh chóng bưng cháo và bánh bao cho y, hắn bưng cháo lên, thổi nguội, đút cho Nhạc ca nhi: “Ăn một chút lót dạ.” Nôn mửa gây hại rất nhiều cho dạ dày, đặc biệt là Nhạc ca nhi còn nôn cả dịch mật ra, không biết khó chịu đến cỡ nào.
Nhạc ca nhi nhìn Dư Thanh Trạch, há miệng ăn, hưởng thụ sự săn sóc ôn nhu của phu quân.
“Tại ta không tốt, làm cho ngươi bị cảm lạnh.” Dư Thanh Trạch áy náy nói.
Nhạc ca nhi khoa tay nói: Tại ta không chú ý.
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chắc chắn là do tối hôm qua làm lâu quá, nên ngươi mới cảm lạnh.”
Hiện tại, nhiệt độ không khí vào buổi tối rất thấp, lúc làm vận động hoà hợp mà không chú ý sẽ rất dễ cảm lạnh, Dư Thanh Trạch có chút ảo não.
Nhạc ca nhi đỏ mặt, trầm mặc không đáp.
Vấn đề này, lúc Lý đại phu nói y bị cảm lạnh, y cũng có nghĩ đến. Gần đây y mặc rất dày, ban ngày thì luôn ở trong bếp nấu ăn, căn bản không có khả năng bị cảm lạnh, nguyên nhân duy nhất có thể nghĩ đến, chính là đêm qua lúc làm chuyện đó, bọn họ không ở trên giường, còn làm rất lâu. Có lẽ vì như vậy, nên mới bị cảm lạnh.
Ăn xong một chén cháo, Nhạc ca nhi xua tay, ý nói không muốn ăn nữa, sau đó lại khoa tay: Chúng ta qua tửu lâu đi, chắc giờ này đã có khách tới rồi.
“Hôm nay ngươi không cần làm việc, đổi với Gia Bảo đi.” Dư Thanh Trạch nói.
Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay: Ta không sao, Gia Bảo còn nhỏ, như vậy hơi quá sức với nó.
Bọn họ dùng nồi to xào rau, lần nào cũng xào mấy cân, với lực tay hiện tại của Gia Bảo, sẽ không cầm cự lâu được.
“Không sao đâu, cứ để cho nó làm, coi như là luyện trước. Hơn nữa, còn ta mà, nếu thật sự lo liệu không hết, ta sẽ gọi ngươi. Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta chạy qua Thái phủ mượn tiểu đồ đệ của trướng phòng tiên sinh một lát, hắn sẽ phụ trách tính tiền.”
Nhạc ca nhi thấy Dư Thanh Trạch đã an bài xong, đành phải gật đầu.
Lúc này, Sướng ca nhi cầm ấm nước đã rửa sạch xong, mang ra hậu viện nấu thuốc.
Dư Thanh Trạch nói với y: “Sướng ca nhi, bọn ta sẽ mang thuốc qua tửu lâu nấu. Ngươi đi nói với Gia Bảo, theo ta qua bên kia phụ bếp.”
Sướng ca nhi nghe vậy, gật đầu: “Được, vậy các ngươi mang cái bếp nhỏ này qua bên kia trước đi. Sắc thuốc ba chén thành một chén, nấu thật sôi, sau khi ăn xong rồi uống, không thể để bụng rỗng, một bao thuốc có thể uống hai lần.”
“Được, ta nhớ rồi.”
Một tay Dư Thanh Trạch xách bếp lò, tay còn lại nắm tay phu lang, Gia Bảo ở sau lưng xách thuốc và ấm sắc thuốc đi theo bọn họ qua tửu lâu.
“Lão bản, tuỳ tùng của Lạc đại nhân đến đây mua đồ ăn, đang ngồi chờ. Còn lại, có hai bàn đang chờ ngài đến làm đồ ăn.” Vừa tới nơi, Tiểu Lâm lập tức báo cáo.
Ba người Dư Thanh Trạch nhìn qua bên kia, quả nhiên nhìn thấy tuỳ tùng của Lạc đại nhân, Nguyên Bảo đang ngồi chờ, trên bàn có một hộp đựng đồ ăn ba tầng. Hai bàn cạnh cửa sổ cũng có khách ngồi chờ.
Bọn họ thấy hắn đã đến, lập tức nói: “Dư lão bản tới rồi, bọn ta đang chờ ngươi.”
“Được rồi, thật ngại khi để các vị đợi lâu, ta đi làm ngay.” Dư Thanh Trạch cười lớn, gật đầu, quay đầu nói với Nhạc ca nhi: “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, thuốc nấu xong ta sẽ gọi ngươi.”
Nhạc ca nhi khoa tay nói: Để ta đi sắc thuốc.
Nói xong, y đưa tay lấy bếp lò trong tay Dư Thanh Trạch.
“Ca phu, không cần, để ta sắc thuốc, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Gia Bảo nói, lấy bếp lò trong tay Dư Thanh Trạch rồi chạy nhanh ra hậu viện.
Nhạc ca nhi bất đắc dĩ, khoa tay với Dư Thanh Trạch: Hiện tại ta đã khoẻ hơn rồi, ăn cháo xong cũng có sức lực, sẽ không có gì nghiêm trọng đâu.
Dư Thanh Trạch kéo y về phòng, không cho y nói gì, ấn y nằm lên giường: “Không đến giữa trưa không cho dậy.”
Nhạc ca nhi: …
Bất đắc dĩ, Nhạc ca nhi đành phải cởi giày và áo ngoài, nằm xuống.
“Nghỉ ngơi cho tốt.” Dư Thanh Trạch hôn lên giữa mày y một cái, chỉnh chăn cho y, sau đó mới đi ra ngoài.
Chờ Dư Thanh Trạch rời đi, Nhạc ca nhi vươn tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ vừa nãy được phu quân hôn, tay còn lại bất giác đặt lên bụng.
Y muốn có con.
Con của y và phu quân.
Y chưa bao giờ có khát vọng mãnh liệt như vậy.
Trước đây không có chuyện gì xảy ra, nên y không để ý đến vấn đề này. Đến khi nghe Sướng ca nhi hỏi có phải y mang thai rồi không, y mới biết mình rất để ý, vô cùng để ý! Sau đó, nghe Lý đại phu nói mình chỉ bị cảm lạnh, không phải mang thai, y mới thất vọng như vậy.
Dù Dư đại ca đã nói không để ý đến chuyện con cái, nhưng mà, y vẫn rất muốn sinh cho hắn một đứa bé.
Y nghĩ, dựng chí của mình ảm đạm như vậy, có thể sẽ không thể sinh con, điều này đã ám ảnh y từ lâu. Nhưng hôm nay Lý đại phu nói vẫn có thể mang thai, điều này làm cho y sinh ra hy vọng.
Nhạc ca nhi bị cảm lạnh, chỉ cần uống thuốc, giữ ấm cơ thể là sẽ khỏi rất nhanh.
Nhưng bởi vì trong lòng có tâm sự, mấy ngày nay, mỗi lần rảnh rỗi, y sẽ thường xuyên ngẩn người. Lúc thì ngẩn ngơ nhìn Dư Thanh Trạch, lúc thì đăm chiêu nhìn vào một nơi nào đó.
Dư Thanh Trạch phát hiện rất nhiều lần, hỏi y, y chỉ nói là không có gì.
Dư Thanh Trạch bỏ ra chút thời gian đến tiệm ăn vặt hỏi Sướng ca nhi: “Có phải Nhạc ca nhi có chuyện gì gạt ta không?”
https://aubreyfluer.wordpress.com
Sướng ca nhi đã hứa với Nhạc ca nhi, mà cho dù có cho Dư lão bảo biết, hắn chỉ càng buồn và tiếc nuối thêm thôi. Nói không chừng, vốn không quan tâm đến vấn đề này, nghe xong sẽ bận tâm, như vậy không xong.
Y chỉ có thể giả bộ không biết gì để hỗ trợ Nhạc ca nhi: “Không có.”
Dư Thanh Trạch nói: “Gần đây y thường xuyên thất thần, ngẩn người.”
“…” Sướng ca nhi dừng một chút, nói: “Lý đại phu nói uống thuốc xong thì đi khám lại, có lẽ là vì Nhạc ca nhi lo lắng cho bệnh trạng của mình nhiều quá nên ảnh hưởng đến công việc?”
“Chỉ như vậy?”
Sướng ca nhi gật đầu: “Đúng vậy.”
Dư Thanh Trạch hồ nghi mà trở về.
Ngày hôm sau, lúc Nhạc ca nhi nói với Dư Thanh Trạch muốn cùng Sướng ca nhi đến Tể Nhân Đường, Dư Thanh Trạch nói: “Để ta đưa ngươi đi.”
Lần này Nhạc ca nhi đi để hỏi về vấn đề mang thai, sao có thể cho hắn theo?
Nhạc