Editor: Aubrey.
Bên tiệm ăn vặt, Sướng ca nhi đã sớm chuẩn bị xong điểm tâm, chờ Nhạc ca nhi ăn sáng xong là có thể xuất phát. Nhưng không ngờ lại bị Nhạc ca nhi kéo vào phòng, nói không đi.
“Không đi? Tại sao?” Sướng ca nhi kinh ngạc, hỏi: “Có phải Dư lão bản đã biết, rồi không cho ngươi đi hay không?”
Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay kể lại sự tình ngày hôm qua.
Sướng ca nhi nghe xong, ngây ngẩn cả người: “Bọn họ là người mà năm đó cha và A ma của ngươi đã cứu?”
Nhạc ca nhi gật đầu.
“Chuyện này, cũng quá trùng hợp.” Sướng ca nhi lẩm bẩm, cuối cùng y cũng hiểu tại sao Nhạc ca nhi lại không đi.
Vốn dĩ, người nhà Tiết gia nói sức khoẻ của Diệp đại phu không tốt nên mới không khám được, bọn họ không quen biết, đến cầu xin người ta, với hy vọng người ta sẽ đồng ý giúp mình. Nhưng người ta không chịu, bọn họ có thể thông cảm, dù sao người ta cũng đã nói sức khoẻ của Diệp đại phu không tốt nên mới cần tĩnh dưỡng.
Bây giờ, có thêm tình nghĩa ân cứu mạng, nếu bọn họ lại đi cầu xin thì không được hay cho lắm. Vốn dĩ người ta không đồng ý, e là bây giờ có muốn không đồng ý cũng không được.
Đến lúc đó, chẳng khác nào bọn họ lợi dụng ân báo đáp?
Nhạc ca nhi bất đắc dĩ gật đầu, sao có thể trùng hợp như vậy, vốn đang có chút hy vọng, hiện tại không còn nữa.
Sướng ca nhi kéo tay Nhạc ca nhi, hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Không trị sao?”
Nhạc ca nhi lắc đầu, biểu tình rất cô đơn.
Sướng ca nhi thấy vậy không đành lòng, đành phải vỗ vai của y, an ủi: “Chúng ta từ từ rồi tính, biết đâu sau này sẽ tìm được đại phu khác khám cho ngươi. Hoặc là, chờ sức khoẻ của Diệp đại phu tốt lên, chúng ta sẽ lại đi tìm ông, đến lúc đó thì không có gì bất tiện. Hơn nữa, không phải Lý đại phu từng nói vẫn còn hi vọng sao? Chỉ là thời gian hơi lâu một chút, ngươi và Dư lão bản đều còn trẻ, chúng ta thành tâm chờ, bảo bảo sẽ tự đến.”
Nhạc ca nhi gật đầu, đành như vậy thôi.
Hai người ra ngoài, Nhạc ca nhi nói Dư Thanh Trạch về tửu lâu.
“Hôm nay các ngươi không ra ngoài mua đồ sao?” Dư Thanh Trạch nghi hoặc hỏi.
Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói: Hôm qua mua rồi.
“À.” Dư Thanh Trạch nghi hoặc, nhìn Nhạc ca nhi một cái, nắm tay y trở về tửu lâu.
Sao không đi nữa nhỉ?
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, đêm qua hắn và Nhạc ca nhi hàn thuyên thật lâu, về chuyện cha và A ma của y. Tuy tâm trạng của Nhạc ca nhi không được tốt, nhưng hắn nhìn ra được y đã tiếp nhận sự thật và đã sớm buông bỏ. Chỉ là, ban ngày nghe người ta nhắc đến cha và A ma của mình, nên tưởng niệm một chút thôi, sau khi trò chuyện với hắn, cảm xúc của y đã đỡ hơn rất nhiều.
Nguyên nhân mà bọn họ không đi tìm Diệp đại phu nữa, có lẽ không phải vì chuyện này.
Nếu không phải vì cha và A ma của y, vậy chỉ có thể là vì phụ tử Tiết gia. Ngày nào bọn họ cũng đi ra ngoài tìm Diệp đại phu, hôm qua mới vừa gặp phụ tử Tiết đại phu, hôm nay không đi nữa. Vậy, Diệp đại phu kia thật sự có quan hệ với Tiết đại phu?
Dư Thanh Trạch không suy xét đến việc Diệp đại phu là ca nhi, hoặc là phu lang của Tiết đại phu. Dù sao, thế giới này rất hiếm thấy ca nhi làm đại phu.
Có điều, sau khi suy đoán Diệp đại phu có thể có liên quan đến phụ tử Tiết đại phu, Dư Thanh Trạch lại suy nghĩ tại sao Nhạc ca nhi không đi nữa.
Lo chăm chú nhìn Nhạc ca nhi mà làm rớt cái nồi mình đang xào, Dư Thanh Trạch thở dài, đành kêu Gia Bảo vào thay, còn hắn thì kéo Nhạc ca nhi vào phòng.
Tình trạng hiện tại của Nhạc ca nhi, hắn cần phải nói chuyện rõ ràng với y.
Ấn y ngồi lên giường, Dư Thanh Trạch ngồi bên cạnh y, xoay mặt y lại, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi: “Diệp đại phu có quan hệ gì với Tiết đại phu?”
Nhạc ca nhi chớp chớp mắt, miệng mở to, sợ ngây người… Sao phu quân lại biết Diệp đại phu?!
Dư Thanh Trạch thấy y ngẩn ra, nhéo mũi y, nói: “Sao vậy? Ngươi cho rằng ta không biết? Còn định giấu ta bao lâu? Hửm?”
Nhạc ca nhi mím môi, chột dạ khoa tay hỏi: Làm sao ngươi biết được?
Dư Thanh Trạch đáp: “Lần trước, ta thấy ngươi và Sướng ca nhi có gì đó mờ ám, nên đã đi theo các ngươi tới chỗ Lý đại phu để nghe lén.”
Nhạc ca nhi chớp mắt, hoá ra là vậy. Vậy mà mấy ngày nay còn tìm cớ đi ra ngoài, chẳng phải phu quân đã biết tất cả rồi sao?
Y phồng má lên trừng mắt với hắn, khoa tay nói: Ngươi đã biết mà còn làm bộ không biết, xấu xa!
Dư Thanh Trạch buồn bã nói: “Ta nhớ trước kia đã từng ước định với người nào đó là không được gạt đối phương, cũng đã nói là ta không quan tâm chuyện con cái, người nào đó còn nhớ không?”
Nghe vậy, khí thế của Nhạc ca nhi trong nháy mắt rũ xuống, chột dạ cúi đầu chờ người ta phê bình.
Thấy y như vậy, Dư Thanh Trạch không đành lòng, hắn xoa đầu y, hỏi lại: “Có phải Diệp đại phu có quan hệ gì với Tiết đại phu không? Sao hôm nay các ngươi không đi?”
Nhạc ca nhi bất đắc dĩ khoa tay đáp: Diệp đại phu là phu lang của Tiết đại phu.
Thấy thế, Dư Thanh Trạch cực kỳ ngạc nhiên: “Diệp đại phu là ca nhi?”
Nhạc ca nhi gật đầu.
Quan hệ như thế này còn thân mật hơn mình tưởng, khó trách bọn họ trực tiếp từ chối.
“Vậy tại sao Diệp đại phu không chịu gặp các ngươi?” Nếu là một đại phu có tâm, sẽ không cự tuyệt gặp người đến xin trị bệnh. Hơn nữa, Lý đại phu đã nói Diệp đại phu chưa từ chối ai bao giờ.
Nhạc ca nhi khoa tay nói: Nghe nói Diệp đại phu làm lụng quá vất vả nên sinh bệnh, sức khoẻ không được tốt nên cần tĩnh dưỡng.
“Ra là vậy.” Dư Thanh Trạch nghe vậy, nắm lấy tay của Nhạc ca nhi, nói: “Vốn dĩ ta thấy ngươi tràn ngập hy vọng như vậy, nên mới cho ngươi đi xem thử để ngươi có thể hiểu rõ tâm nguyện của mình. Nhưng nếu bây giờ không thực hiện được nữa, vậy chúng ta không cần bận tâm nữa, được không?”
Nhạc ca nhi nghe vậy, ánh mắt lấp lóe.
Dư Thanh Trạch nói thêm: “Ngươi biết đấy, ta không quan tâm chúng ta có con hay không, người có thể cùng ta đi hết quãng đời này, chỉ có ngươi, không phải là đứa trẻ. Vậy là, ngươi chỉ muốn con ở bên cạnh ngươi, không muốn một lão già là ta phải không?”
Nghe vậy, Nhạc ca nhi nhanh chóng lắc đầu, vội bịt miệng phu quân lại, khoa tay nói: Ta, ta không có.
Nói xong, y lập tức ôm cổ Dư Thanh Trạch, ôm chặt hắn.
Dư Thanh Trạch ôm chặt phu lang, duỗi tay vỗ ót của y: “Chúng ta vẫn còn vài thập niên nữa, nếu chúng ta có duyên với con, thì nó sẽ đến. Không cần gấp, được không?”
Nhạc ca nhi gật đầu, cọ cọ cổ phu quân.
Dư Thanh Trạch tiếp tục nói: “Cho dù không có con, chúng ta vẫn còn có nhau. Hơn nữa, nếu ngươi thật sự thích trẻ con, chờ sau này Gia Bảo trưởng thành, Tiểu Hạo trưởng thành, thành gia, bọn họ có con, chúng ta có thể phụ bọn họ chăm bọn trẻ. Nếu ngươi muốn có một đứa, chúng ta có thể nhận nuôi một cô nhi, như vậy cũng được, được không?”
Nhạc ca nhi nghe vậy, dùng sức gật đầu, nước mắt