Editor: Aubrey.
“Đại Giang! Ngươi về rồi? Sao lần này các ngươi đi lâu vậy?” Tiểu Lâm đang bán đồ khô ở trước cửa, thấy Đại Giang kéo xe đẩy đến, tranh thủ qua giúp hắn một chút.
Đại Giang lau mồ hôi, kéo xe đẩy tới trước cửa, nói với Tiểu Lâm: “Kể ra thì rất dài, Tiểu Lâm. Ngươi giúp ta khiêng hai thùng gỗ xuống trước đi, ta không tiện cho lắm.”
Đây là hai thùng nước lớn, bên trong toàn là nước, hắn đã phải kéo thật cẩn thận, tránh cho nước văng ra mấy cái bao phía sau. Từ bến tàu đến Tụ Phúc Lâu, lộ trình cũng không quá xa, dù đang là mùa đông, nhưng hắn vẫn đổ một tầng mồ hôi mỏng.
“Được.” Tiểu Lâm lập tức khiêng giúp Đại Giang, nhưng bởi vì quá nặng, hắn khiêng không nổi. Đột nhiên, hắn nhìn vào bên trong, nhíu mày hỏi: “Đây là gì vậy? Là ngao sao? Hèn gì nặng như vậy!”
Hắn nhanh chóng kêu Đại Tùng tới giúp hắn một tay, cùng nhau khiêng xuống.
“Đây là ốc chín xoắn, có lẽ là ốc quý, chờ Dư đại ca về xem thử xem sao, bởi vì ở bên kia bán đắt lắm.” Đại Giang bọn họ cùng nhau khiêng đồ xuống, tạm thời để xe đẩy ở một góc, rồi ôm mấy cái bao vào tửu lâu.
“À! Tiểu Lâm, mấy cái bao này không thể dính nước, nhà kho ở đâu vậy? Mở ra đi.” Đại Giang đi ra sau hậu viện, thấy có hai phòng, hắn không biết nên đặt ở đâu.
Lần trước hắn rời đi, Tụ Phúc Lâu vẫn chưa mở cửa, đây là lần đầu tiên hắn tới đây. Hồi nãy hắn đến tiệm ăn vặt, thôn dân ở đó nói với hắn, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi đã dọn qua tửu lâu rồi, sau khi hắn hỏi thăm địa chỉ, mới đi qua bên này.
Tiểu Lâm và Đại Tùng khiêng một thùng vào, nói: “Là căn phòng gần đại sảnh nhất, cửa không có khóa, ngươi vào đi. Phòng còn lại là của Dư lão bản và Nhạc ca nhi.”
“À.” Đại Giang quan sát một chút, đi tới trước nhà kho, đẩy cửa.
“Đại Giang! Cái thùng này để đâu? Trong bếp hay là hậu viện? Hay cũng để trong kho?” Tiểu Lâm hỏi.
Đại Giang để bao xuống, nói: “Tạm thời đặt trong bếp đi, bên ngoài lạnh quá. Dư đại ca và Nhạc ca nhi đi đâu rồi? Sao không thấy có khách?”
Tiểu Lâm và Đại Tùng khiêng thùng vào, sau đó đáp: “Dư lão bản dẫn Thái đại nhân và hai vị đại nhân trong kinh về thôn rồi, chắc là chiều sẽ về. Nhạc ca nhi thì đến nhà Tiết đại phu trị bệnh, đến trưa sẽ về.”
“Nhạc ca nhi bị bệnh?” Nghe Nhạc ca nhi đi trị bệnh, Đại Giang nhíu mày hỏi.
Tiểu Lâm hơi xấu hổ, nhỏ giọng giải thích: “Không phải, y không có bệnh, là chuyện… Không phải màu dựng chí của y hơi nhạt sao? Có một đại phu từ Kinh Thành về, chuyên điều trị phương diện đó, có thể giúp Nhạc ca nhi điều dưỡng thân thể. Nếu trị hết, Nhạc ca nhi có thể giống như những ca nhi khác, có thể sinh con.”
“Ra là vậy.” Đại Giang nghe xong, mày giãn ra, yên tâm, nói: “Đây là chuyện tốt.”
Bọn họ thành thân cũng đã lâu, cũng nên suy xét đến chuyện này.
Đại Giang nhìn tửu lâu hai tầng trước mặt, trang hoàng thật sự rất đẹp, đồ khô ở bên ngoài bán cũng chạy, hắn hỏi Tiểu Lâm: “Việc làm ăn của tửu lâu có tốt không?”
Tiểu Lâm đáp: “Cực kỳ tốt, trưa nào cũng có khách đến ngồi đầy bàn, còn nhã gian ở tầng hai thì phải đặt trước vài ngày. Ngày nào bọn ta cũng bận bịu, có điều, mấy ngày hôm trước xảy ra một sự kiện, nên mấy ngày nay không có mở cửa.”
“Chuyện gì vậy?” Đại Giang hỏi.
Tiểu Lâm lập tức kể lại sự việc của Hương Mãn Lâu cho Đại Giang nghe, Đại Giang nghe xong, kinh ngạc. Không ngờ lại có kẻ muốn bỏ thuốc tửu lâu, thật sự quá xấu xa!
Hai người vừa nói vừa khiêng một thùng khác vào bếp, cái thùng này có đậy nắp, chỉ chừa hai cái lỗ. Thỉnh thoảng còn nghe được tiếng nước bên trong.
“Trong đây là gì vậy? Sao lại đậy nắp?” Tiểu Lâm hỏi.
“Ha ha, một loại cá mà ngươi chưa từng gặp bao giờ.” Đại Giang cười nói.
Tiểu Lâm tò mò, định mở nắp ra xem, bị Đại Giang nhanh chóng chặn lại: “Chúng nhảy ra đó, chờ Dư đại ca về xem sao. Tiểu Lâm, ta còn phải ra bến tàu, ở đó còn một thùng, chờ Dư đại ca về để hắn xem có thể ăn không.”
“Cần ta phụ không?” Tiểu Lâm hỏi.
“Không cần, chỉ có một thùng thôi.”
Chờ đến khi Đại Giang quay lại, Nhạc ca nhi bọn họ cũng vừa vặn trở về.
Nhạc ca nhi thấy Đại Giang bọn họ vui vẻ như vậy, hàn thuyên với bọn họ một chút. Sau một hồi, thật sự tinh thần không chịu nổi nữa, mới đi nghỉ ngơi.
Gia Bảo tự giác cầm lấy gói thuốc của ca phu, nấu thuốc cho y. Đại ca không có ở đây, hắn phải thay đại ca chăm sóc thật tốt cho ca phu.
Xế chiều, Dư Thanh Trạch bọn họ trở lại.
Đoàn người gồm hai chiếc xe ngựa, Lạc đại nhân và Huyện thừa cũng cùng đi, cơm chiều dĩ nhiên là ăn ở Tụ Phúc Lâu.
Dư Thanh Trạch xuống xe, thấy Đại Giang trở về, hai mắt sáng ngời: “Đại Giang? Ngươi đã trở lại.”
Đại Giang vuốt ót, đáp: “Dư đại ca.”
Dư Thanh Trạch kêu Gia Bảo dẫn các vị đại nhân đến nhã gian ngồi trước, sau đó dẫn Đại Giang vào phòng, vừa đi vừa hỏi: “Sao lần này lại đi lâu như vậy?”
Bọn họ đi từ giữa tháng bảy, bây giờ đã là cuối tháng mười một.
Đại Giang giải thích: “Đúng vậy, lần này vất vả hơn. Bọn ta vốn định đi phương bắc, sau khi dỡ hàng, ta định đi kiếm thêm mấy món lạ mang về. Nhưng lão bản của bọn ta bỗng nhận được một đơn hàng khẩn cấp, một đoàn thuyền vận chuyển nước muốn nhường hàng lại cho bọn ta. Bọn ta phải tức tốc nhận hàng, rồi chuyển về phương nam.”
“Bọn ta lại ở phương nam vài ngày, đó là một khu vực ven biển, không có thu hoạch gì nhiều, nhưng ở đó lại có rất nhiều hải sản. Cho đến khi lão bản nhận được đơn hàng mới, bọn ta mới trở lại phương bắc, ta thấy thành Đồng Sơn của chúng ta không bán nhiều hải sản khô cho lắm, nên đã mua rất nhiều hải sản khô về, ngươi nhìn xem, chính là trong bao này.”
https://aubreyfluer.wordpress.com
Hải sản khô?
Nghe vậy, tinh thần của Dư Thanh Trạch lập tức tỉnh táo, kéo bao ra hậu viện, mở ra nhìn bên trong.
Trên cùng là hai bó cá khô, phơi rất tốt, Dư Thanh Trạch ngửi ngửi, lại xé một miếng nếm thử. Chỉ có vị mặn của cá khô, không có mùi mốc hoặc mùi thối, rất là không tồi.
Sau đó, hắn mở thêm vài cái bao, Dư Thanh Trạch mở ra hết, tức khắc mừng rỡ.
Nào