Editor: Aubrey.
Xèo – xèo – xèo.
Mấy xâu thịt ba chỉ và gà que bị lửa nướng trên tấm ván sắt, âm thanh mỡ cháy vang lên tách tách. Chỉ chốc lát sau, thịt ba chỉ chậm rãi bị nướng chín, mùi thơm từ thịt lan toả trong không khí.
Đồ nướng xiên que
Dư Thanh Trạch liên tục lật thịt ba chỉ và gà que trên vỉ, thấy thịt sắp chín, hắn rắc một ít bột ngũ vị hương, bột thì là, bột ớt, bột hoa tiêu lên. Chờ đến khi thịt ba chỉ và gà que chuyển màu, hắn bôi một ít tương do mình đặc biệt chế ra, lại nướng thêm một chút, đại công cáo thành.
Mùi thơm từ thịt và mùi gia vị bay đầy đại sảnh Tụ Phúc Lâu, hương thơm ngào ngạt, các vị khách bên trong đều ngửi được mùi thơm này.
“Đây là mùi thịt nướng sao? Nè, tiểu nhị! Các ngươi cũng bán thịt nướng à? Bọn ta muốn gọi một phần.” Một người khách hỏi.
Tiểu Lâm cũng nhịn không được hít mũi vài cái, hắn thèm nhỏ dãi, cười đáp: “Không phải, Tụ Phúc Lâu không có bán thịt nướng, là hôm nay lão bản chiêu đãi bằng hữu, nên mới đặc biệt làm.”
Người khách kia tiếc nuối nói: “Vậy sao? Thật tiếc, ngửi là muốn ăn.”
Lúc này, đã đến giờ cơm chiều, trong đại sảnh đã có bảy tám bàn có khách, đều là những người sợ hết chỗ nên tới sớm, vừa uống trà vừa chậm rãi chờ đồ ăn.
Buổi chiều, Dư Thanh Trạch thương lượng xong với các lão gia, gọi bọn họ xuống tầng, ra hậu viện xem cách hắn nướng đồ ăn.
Liêu lão gia cầm một xiên đồ nướng đã chín lên, thịt mỡ trong suốt, là một xiên thịt ba chỉ. Ông cắn một miếng, cắn luôn hai khối.
Thịt ba chỉ béo mà không ngán, nhỏ nhưng ngon, còn có mùi mỡ giòn rụm thơm phức. Hơn nữa, kết hợp với các gia vị khác, món thịt ba chỉ này chính là phần thịt ngon nhất!
“Hừm, món thịt ba chỉ này ăn thật ngon, ta rất thích món này!”
Liêu lão gia cắn ba ngụm, đã xử lý xong một xiên thịt ba chỉ, sau đó lại cầm một xiên gà.
Thịt gà ngoài giòn trong mềm, gia vị thấm vào rất vừa ăn, càng tạo thêm độ ngon cho món ăn.
“Ngon thật! Nhưng mà ít quá, không đã ghiền! Tiểu Dư, ngươi nướng nhiều một chút!”
Hồ lão gia vừa ăn vừa nhìn tôm trong chén, nói: “Hừm… Đúng là ăn ngon, đợi lát nữa tôm chín, đừng ai tranh với ta, ta chấp hết các ngươi đấy.”
Vì mùi mực với tôm khá nồng, vị không đậm, nên phải nướng cuối cùng. Hồ lão gia và Triệu thiếu gia thích ăn hải sản vô cùng mong đợi.
“Ngươi dám đoạt thịt với ta, ta cũng chấp ngươi luôn.” Liêu lão gia cười nói, hắn ăn xong hai xiên thịt, cảm thán nói: “Aiz! Nếu lúc này có một vò rượu, vừa uống rượu, vừa ăn thịt nướng, cuộc sống thật mỹ mãn! Tiểu Dư, ngươi chỉ có một tấm ván sắt, nướng quá chậm, bọn ta đã ăn xong rồi.”
Dư Thanh Trạch lại nướng thêm mười xiên thịt, đặt lên mâm, tức khắc mất đi năm xiên, hắn cười nói: “Các vị lão gia cảm thấy món này có thể bán được không? Có thể kiếm tiền không?”
“Được, được, được!”
“Còn phải hỏi!”
Dư Thanh Trạch cười, bắt đầu nướng rau củ, hắn nói thêm: “Liêu lão gia nói đúng, thịt này phải đi kèm với rượu. Đến lúc đó, chúng ta nhập thêm nhiều loại rượu, chắc chắn sẽ bán chạy.”
Triệu thiếu gia hỏi: “Có cần giống như Tụ Phúc Lâu của ngươi. Làm thêm mấy nhã gian không?”
Dư Thanh Trạch đáp: “Cũng có thể, nhưng nếu như vậy, mặt bằng phải lớn một chút. Phải là hai tầng, nếu không, một tầng không đủ dùng.”
Một lão gia khác nói: “Mặt bằng thì không thành vấn đề, chỉ cần có công thức là không sợ.”
Dư Thanh Trạch tiếp tục nướng, các lão gia tiếp tục ăn, sẵn tiện bàn chuyện làm ăn.
Triệu thiếu gia ăn xiên cải trắng, nói: “Cải trắng nướng lên ăn cũng thật ngon, Liêu thế thúc, ngài ăn thử đi, ngon lắm.”
Liêu lão gia chỉ chuyên tâm ăn thịt, chưa động một xiên rau củ nào, xua tay nói: “Ta không thích ăn rau củ, các ngươi ăn đi.”
Hồ lão gia nhàn nhạt hỏi một câu: “Ý của ngươi là gì?”
“Hả?” Triệu thiếu gia ngẩng đầu hỏi.
Liêu lão gia đỏ mặt, trừng mắt liếc Hồ lão gia, nói với Triệu thiếu gia: “Không có gì đâu, đừng nghe Hồ thế thúc của ngươi nói bậy.”
Sau đó, ông cầm một xiên cải trắng lên ăn.
Cuối cùng, tôm và mực cũng lên vỉ, Hồ lão gia và Triệu thiếu gia chờ lâu lắm rồi.
Dư Thanh Trạch rửa vỉ một chút, hơ trên lửa, rồi mới gắp mực đã được tẩm ướp lên nướng, vừa nướng vừa múc nước mực rưới lên, rồi lật qua. Chờ đến khi mực co lại, hắn rải một ít hành băm, bột thì là và bột hoa tiêu, chờ thấm vị, phết nước chấm. Một lát sau, mùi mực nướng lan toả.
“Ăn thử xem.” Dư Thanh Trạch gắp mực đã chín đặt lên một cái mâm lớn, đưa cho Hồ lão gia.
Hồ lão gia bưng mâm qua một cái bàn nhỏ, cầm lên ăn.
Tươi ngon, trơn lán, chắc thịt, mùi thơm lan toả, không tanh, thật sự rất ngon.
“Hương vị quá ngon!” Hồ lão gia gật đầu nói.
Triệu thiếu gia cũng gật đầu, nói: “Ngon lắm!”
Hai người bọn họ đã khẳng định là thích ăn, Dư Thanh Trạch chú ý đến cảm thụ của ba người còn lại, hỏi: “Liêu lão gia, Lâm lão gia, Điền lão gia, thế nào? Nếu là những người không thích ăn hải sản, ăn xong sẽ thích chứ?”
Bọn họ chính là đại biểu của những người vốn không thích ăn hải sản.
“Cũng không tệ lắm.” Lâm lão gia gật đầu, nói: “Ta cảm thấy món này nên đậm vị hơn một chút mới ngon.”
Điền lão gia nói: “Chắc là vị cay đã che giấu mùi tanh của biển, Tiểu Dư thật khéo tay, vậy nên chúng ta ăn không hề thấy tanh. Nếu là đầu bếp bình thường, có thể làm được như vậy không?”
Dư Thanh Trạch đáp: “Thật ra món này chỉ cần xử lý tốt công đoạn ướp, lúc nướng chú ý một chút, cũng sẽ làm được.”
Liêu lão gia nói: “Vậy được, ta thấy ăn rất ngon.” Nói xong, ông lại ăn thêm một xiên nữa.
Dư Thanh Trạch tiếp tục nướng tôm.
Hương vị của tôm dễ chấp nhận hơn, các vị lão gia ăn rất hài lòng. Đặc biệt là Hồ lão gia vốn thích ăn tôm, một mình ông ăn gần một nửa mâm tôm.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Thưởng thức xong các món nướng, bọn họ trở lại nhã gian, vừa ăn cơm vừa bàn bạc.
Quyết định xong chuyện hợp tác, nhưng chưa có công văn, công đoạn cuối cùng này giao cho Hồ lão gia.
Hồ lão gia làm việc rất nhanh, chỉ hai ngày đã soạn xong các điều khoản của khế ước. Bọn họ lại dành thời gian bàn bạc với nhau, sữa chữa từng điều khoản, cuối cùng cũng cho ra một bản thảo hoàn chỉnh.
Tiếp theo, một lần nữa sao chép ra sáu bản, bọn họ ký tên, ấn dấu tay, mỗi người một bản, coi như xong.
Còn tiền vốn, Lâm gia và Điền gia hùn chung, còn lại bốn người khác hùn chung. Nhờ vào trù nghệ của Dư Thanh Trạch, chuyện vận chuyển của Hồ gia dễ làm hơn, hai người bọn họ bỏ