Editor: Aubrey.
Tên của tiệm đồ nướng là Tiệm Đồ Nướng Dư Ký.
Đối với danh hiệu Dư Ký, Triệu thiếu gia, Hồ lão gia và năm vị lão gia khác đều không có dị nghị gì.
Ở thành Đồng Sơn, nhà nào cũng biết Dư Ký là đại biểu mỹ thực của vùng này. Như tiệm ăn vặt, Tụ Phúc Lâu, chỉ cần nhìn là biết đều là thành phẩm của Dư Ký, toàn là hàng chất lượng cao, không có chuyện hương vị không tốt.
Sự thật là vậy.
Các vị khách biết Dư Ký lại khai trương một quán ăn mới, còn bán những món hoàn toàn mới. Bọn họ sôi nổi chạy qua xem náo nhiệt, thuận tiện nếm thử món mới.
Đến khi tới nơi, bọn họ mới phát hiện không chỉ có Dư lão bản của Dư Ký, mà có cả một số lão gia của các thế gia ở thành Đồng Sơn. Sau khi nghe ngóng, mới biết quán ăn này là bọn họ góp vốn khai trương.
Các vị khách âm thầm hiểu lợi thế của quán ăn này, các thế gia lớn hợp tác với nhau. Sau này có ai đến thành Đồng Sơn, sẽ không dám đến nơi này quấy rối.
Đoàn vũ sư biểu diễn xong, các lão bản cùng nhau kéo vải trên biển hiệu xuống, tiệm đồ nướng Dư Ký chính thức khai trương. Như thường lệ, ba ngày đầu khai trương sẽ có ưu đãi, chỉ thay đổi nhỏ một chút, mua trên mười văn mới được giảm tám phần.
Những người ở bên ngoài đã ngửi được mùi thịt nướng thơm phức, có cả mùi của thì là, bột ớt.
Xịt! Hấp dẫn đến mức nước miếng sắp chảy ra rồi…
Dư lão bản nói bên trong đã có sẵn thực đơn và giá cả, dù chỉ mua một cây thịt nướng cũng được.
Nghe vậy, có vài vị khách biết giá cả của Dư Ký khá đắt nhưng vẫn động tâm đi vào, chỉ chốc lát sau, cả hai tầng đều chật kín chỗ ngồi.
Trong quán chia ra làm ba khu, đại sảnh ở bên trái tính từ lối vào là khu ăn uống. Còn đại sảnh bên phải được bình phong ngăn cách chỉ có bốn bàn nhỏ, khá yên tĩnh, là khu cho khách quý, ai muốn vào nơi này sẽ phải trả thêm phí phụ thu. Trên tầng thì có nhã gian, dùng để phục vụ khách đặt trước, cũng sẽ thu thêm phí.
Các tiểu nhị đều vội tới vội lui.
Dư Thanh Trạch đã huấn luyện bọn họ một tháng, đặc biệt là nhân công trong bếp. Món nào cũng phải cho hắn ăn thử, nếu hắn cảm thấy hài lòng thì mới đủ tư cách, được chính thức làm việc.
Quán này lấy danh hiệu Dư Ký của hắn, đã làm thì phải làm cho ra hình ra dạng mới được.
Một mặt là đảm bảo chất lượng làm việc của bọn họ, mặt khác là bảo toàn hương vị của đồ nướng. Dư Thanh Trạch đã làm sẵn gia vị tẩm ướp, giao cho bọn họ nướng, trong lúc nướng, chỉ cần để ý không để bị cháy, hương vị sẽ không hơn kém bao nhiêu.
Mâm đồ nướng đầu tiên từ nhà bếp mang ra, thịt ba chỉ, thịt lưng, xiên gà, cánh gà, đùi gà, mực, tôm, sò,… Còn có rất nhiều xiên rau củ, chay mặn đều có, thậm chí còn có nấm xào và rượu nhắm để chờ món chính lên.
Trước kia, người trong thành có ấn tượng không tốt với hải sản, nên rất ít người gọi, bọn họ sợ tanh, kể cả mực cũng không được hoan nghênh. Lý do là Vận May rất ít khi chở mực về, người dân chỉ biết các loại cá biển, riêng mực thì còn hơi lạ.
Nhưng dù vậy, vẫn có người thích ăn hải sản do lúc trước đã từng ăn ở Tụ Phúc Lâu, biết mỹ vị, nên đã gọi không ít.
“Đừng sợ, mực và hải sản của Tụ Phúc Lâu không tanh đâu. Các ngươi ăn rồi là chỉ muốn ăn nữa, yên tâm ăn đi!” Một thực khách nói với người ngồi cùng bàn.
Vì vậy, sau khi ăn thử các loại hải sản nướng, quả thật không làm cho bọn họ thất vọng, ăn cực kỳ ngon.
Một vị khách ngồi gần nghe bọn họ nói ăn ngon, thấy bọn họ ăn mà thèm, cũng gọi thử. Sau đó, hắn phát hiện hương vị hải sản ở nơi này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của mình, cũng không hề tanh…
Có người đề cử, tuyên truyền, số lượng khách gọi hải sản dần dần tăng lên.
Các thực khách được ăn ngon, ai nấy cũng thoả mãn vô cùng.
Dư Thanh Trạch còn cho mỗi bàn một ít cải chua, nếu bị ngán thì ăn một miếng cải chua để cân bằng lại. Bất tri bất giác, bàn nào cũng chất đầy xiên tre, có người không thoả mãn đã liên tục gọi thêm đồ ăn.
Đến lúc tính tiền, bọn họ mới phát hiện, trong lúc lơ đãng đã lỡ kêu quá nhiều, thành ra phải tốn một khoản không nhỏ cho bữa ăn hôm nay.
Vì đây là quán ăn do các thế gia cùng mở, một số thương gia và các gia tộc thân thích cũng tới ủng hộ, bọn họ bao toàn bộ tầng hai.
Ngày đầu tiên khai trương, tiệm đồ nướng Dư Ký tràn ngập không khí phấn khởi, mọi người đều vô cùng vừa lòng.
Dần dần, tiệm đồ nướng được nhiều người biết tới, mà giá cả cũng tương đối bình dân, việc làm ăn càng ngày càng tốt, đạt được danh tiếng tuyệt vời.
Việc kinh doanh của tiệm đồ nướng dần dần đi vào quỹ đạo.
Từ đây, danh tiếng ba quán ăn của Dư Ký bao gồm tiệm ăn vặt, Tụ Phúc Lâu và tiệm đồ nướng trở nên nổi như cồn. Có thể nói bọn họ đã chiếm trọn thị trường khách hàng ở thành Đồng Sơn, từ bình dân, khá giả cho đến giàu sang.
Tình hình buôn bán vô cùng thuận lợi, Dư Thanh Trạch, Nhạc ca nhi và Gia Bảo cũng dựa theo kế hoạch dọn về nhà mới. Cuối cùng, cả nhà cũng tề tựu bên nhau.
Nhà bọn họ cũng không cần nấu nướng, buổi sáng đến tiệm ăn vặt ăn, bữa trưa và bữa tối thì đến Tụ Phúc Lâu giải quyết. Thường gia gia ở nhà không chịu ngồi yên, ông làm một khu vườn nhỏ trong sân, trồng một ít cà chua, coi như là hoạt động dưỡng sinh đơn giản. Nếu ở nhà nhàn rỗi quá, ông sẽ đến Tụ Phúc Lâu giúp đỡ, nấu thuốc cho Nhạc ca nhi, hoặc phụ rửa rau trong bếp.
Mỗi ngày về nhà đều được gặp gia gia và đệ đệ, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi rất yên tâm.
Từ khi bọn họ dọn về nhà mới, Đại Tùng và Đại Chí đã dọn vào tửu lâu, Dư Thanh Trạch cho bọn họ một cái giường tầng, buổi tối thì phải trông chừng tửu lâu.
Dư Thanh Trạch cũng đã dò hỏi suy nghĩ của bọn họ, thu nhận bọn họ làm đồ đệ,