Editor: Aubrey.
Sướng ca nhi biết vì chuyện dựng chí mà từ nhỏ Nhạc ca nhi đã chịu nhiều ủy khuất, suốt một năm qua y luôn dẫn Nhạc ca nhi đi châm cứu. Vì điều dưỡng thân thể, mà y đã chứng kiến Nhạc ca nhi chịu khổ nhiều như thế nào, bây giờ khi thấy Nhạc ca nhi khóc, y có thể hiểu được cảm giác của người bằng hữu thân nhất này.
“Được rồi, đây là chuyện đáng mừng, đừng khóc nhiều quá. A ma nói tâm trạng của dựng phu không thể bị ảnh hưởng, phải lạc quan lên, như vậy mới tốt cho cả dựng phu và bảo bảo.”
Sướng ca nhi giơ tay lau nước mắt cho Nhạc ca nhi, nước mắt mới lại rơi xuống, y giang tay ôm Nhạc ca nhi. Rõ ràng là định khuyên người ta, nhưng mũi cũng bắt đầu lên men, nước mắt lưng tròng từ lúc nào không hay.
Nhạc ca nhi gật đầu, y đang vui, không thể khóc được, nhưng không hiểu sao nước mắt cứ chảy ra hoài, không ngừng được.
Diệp đại phu nhìn hai người vừa khóc vừa cười, ông cười lắc đầu.
Tình cảnh như vậy, ông đã chứng kiến rất nhiều, cũng đã từng trải qua, nên có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ. Chính vì vậy, bất kỳ ca nhi nào tới tìm ông cầu cứu, ông cũng không cự tuyệt, tận lực điều trị thân thể cho bọn họ để bọn họ có khả năng hoài thai, kiên trì cởi bỏ sự chấp nhất của bọn họ.
“Được rồi, các ngươi đang là dựng phu, chú ý sức khoẻ một chút.” Diệp đại phu thấy hai người không có dấu hiệu dừng lại, nhanh chóng nói: “Nhạc ca nhi, ta có vài lời cần dặn ngươi trong thời gian mang thai.”
Nghe vậy, Nhạc ca nhi đang trong trạng thái kinh hỉ quá mức lấy lại tinh thần, vội lau nước mắt. Y xoay người chăm chú nhìn Diệp đại phu, lắng tai nghe lời dặn của ông.
Sướng ca nhi kéo Nhạc ca nhi ngồi xuống, đưa khăn tay cho y để y lau mặt, bản thân cũng lau khô, ngồi xuống một cái ghế khác, cùng nhau nghe.
Diệp đại phu dặn dò Nhạc ca nhi, kể ra các phản ứng có thể sẽ xảy ra trong thời gian mang thai, tỉ mỉ giải thích cách đề phòng. Sau đó, ông nói cho y biết một số tình trạng sẽ xảy ra trong giai đoạn sắp sinh, để y chuẩn bị trước. Còn nữa, ông nói bây giờ đã có thể thực hiện một số công tác chuẩn bị cho sinh sản và sau khi em bé ra đời.
Nhạc ca nhi cẩn thận nghe, tập trung nhìn Diệp đại phu, thỉnh thoảng gật đầu, ý bảo đã nhớ kỹ, còn hỏi một số chuyện không hiểu.
Sướng ca nhi ở một bên phiên dịch, cũng nghe lại những lời dặn của Diệp Mạn.
Ra khỏi dược phòng của Diệp đại phu, Nhạc ca nhi trò chuyện với Sướng ca nhi một hồi, chủ yếu là hỏi về một số việc trong thời gian mang thai, xem như chia sẻ kinh nghiệm.
“Tóm lại, trong thời gian này ngươi phải thật cẩn thận, dựng chí ngứa cũng không được gãi nhiều, nếu có cái gì không rõ thì tới đây hỏi A ma. Chắc khoảng bảy tám ngày nữa là ta được ra ngoài, lúc đó sẽ tìm ngươi, chúng ta có thể cùng nhau may y phục và giày nhỏ cho bảo bảo.” Sướng ca nhi cười nói với Nhạc ca nhi.
Nhạc ca nhi gật đầu, nghĩ đến chuyện làm y phục cho bé con của mình, y lại hưng phấn và kích động, tay bất giác xoa bụng.
Bé con…
“Ngươi mau về đi, nói tin tốt này cho Dư lão bản và gia gia biết, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui.” Sướng ca nhi nói.
Nhạc ca nhi gật đầu, cáo biệt với Sướng ca nhi rồi lên xe về nhà.
Ngồi trên xe ngựa, tay của y đặt lên bụng, cúi đầu nhìn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Trong này có em bé, bé con đầu tiên của y và phu quân, nếu phu quân biết, không biết sẽ có phản ứng gì? Còn gia gia bọn họ, chắc là sẽ mừng lắm?
Thật muốn nhanh trở về, nhanh về tửu lâu, thông báo tin tốt này cho bọn họ.
Nóng lòng về quá!
Thật vất vả trở lại tửu lâu, tuy trong lòng sốt ruột, nhưng y vẫn nhớ mình đang hoài thai, phải kiềm chế, không được nhảy xuống xe ngựa như lúc trước. Y sử dụng ghế đệm chân, bước xuống, rồi chậm rãi vào nhà bếp.
“Ủa? Nhạc ca nhi, sao hôm nay về sớm vậy?” Mẫn thúc sao thấy Nhạc ca nhi về, tò mò hỏi.
Bình thường Nhạc ca nhi châm cứu xong, ít nhất cũng tầm giữa trưa, hôm nay còn nửa canh giờ nữa mới đến trưa.
Nhạc ca nhi cười khoa tay nói hôm nay không cần châm cứu.
Không tìm được Dư Thanh Trạch trong bếp, Nhạc ca nhi nhi tìm xung quanh.
“Tìm Dư lão bản hả?” Mẫn thúc sao hỏi.
Nhạc ca nhi gật đầu.
“Hắn và Gia Bảo đang ở nhà kho, gạo mới vừa chuyển tới, bọn họ đang ghi sổ.”
Nhạc ca nhi cảm ơn Mẫn thúc sao, đi ra nhà kho, quả nhiên tìm được Dư Thanh Trạch và Gia Bảo.
Hai người thấy y đã trở về, cũng kinh ngạc, Dư Thanh Trạch hỏi: “Hôm nay về sớm vậy?”
Nhạc ca nhi kích động đi tới, khoé mắt cong cong, nhìn bọn họ, sau đó khoa tay nói: Diệp đại phu nói ta mang thai, trong bụng có bé con.
Hai người nhìn thủ thế của Nhạc ca nhi, há hốc miệng, vô cùng sửng sốt.
Ngay sau đó, Gia Bảo phản ứng lại, khiếp sợ hỏi: “Thật vậy sao?”
Nhạc ca nhi gật đầu.
“Thật tốt quá, chúc mừng ca phu! Chúc mừng đại ca!” Gia Bảo cao hứng nói, dời mắt xuống bụng Nhạc ca nhi, hưng phấn hỏi: “Vậy ta được làm thúc thúc rồi phải không?”
Nhạc ca nhi gật đầu, sắc mặt đỏ ửng, sao phu quân không nói gì vậy?
Gia Bảo vốn là một người rất biết cách nhìn mặt đoán lòng, sau khi chúc mừng Nhạc ca nhi xong. Hắn vui vẻ tự giác tìm cớ đi ra ngoài, để đại ca và ca phu ở lại.
Nhạc ca nhi có chút thấp thỏm nhìn Dư Thanh Trạch, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào bụng mình, y có hơi chần chờ huơ huơ tay trước mặt hắn.
Dư Thanh Trạch vội lấy lại tinh thần, kinh hỉ hỏi: “Thật sao?!”
Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay hỏi: Ngươi vui không?
Dư Thanh Trạch gật đầu, ôm lấy Nhạc ca nhi, cười hôn lên môi y: “Mừng lắm! Vừa mừng vừa sợ!”
Quả thật là một tin vui cực kỳ lớn, khiến Dư Thanh Trạch hoàn toàn ngẩn ra.
Hắn vốn không ôm hy vọng lớn với chuyện này, chỉ muốn thoả mãn tâm nguyện của Nhạc ca nhi và phối hợp với y thôi. Nếu sau khi trị liệu xong vẫn không hoài thai được, cũng không sao cả.
Dù sao, ở kiếp trước của hắn, y học phát triển hơn nơi này nhiều, vấn đề vô sinh luôn là vấn đề mà y học quan tâm.
Hơn nữa, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ một thuần gay như mình sẽ có con, nên đã chặt đứt ý niệm đó từ lâu. Lúc trước, Diệp đại phu cũng đã nói tình trạng của Nhạc ca nhi rất nghiêm trọng, dựa theo cách nói đó, Dư Thanh Trạch cảm thấy không có hy vọng nhiều lắm.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Nhưng không ngờ, Nhạc ca nhi thật sự có thai!
Bọn họ sắp có con!
Hắn thật sự không biết nên phản ứng với chuyện này như thế nào, ngoại trừ mừng rỡ, còn lại là không dám tin.
Ôm Nhạc ca nhi một hồi, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại, bỗng nhiên cười rộ lên, càng cười càng lớn, cuối cùng từ hắc hắc biến thành ha ha ha.
“Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha, chúng ta có con, có con rồi! Ta vậy mà có con rồi!”
Hắn cao hứng bế Nhạc ca nhi lên xoay một vòng, xoay thêm một vòng nữa mới dừng lại. Đè mặt y ra hôn, hôn thật nhiều, hôn xong rồi cười ngây ngô.
Nhạc ca nhi thấy vậy, cũng cười ngây ngô theo, hai người ở trong nhà kho vui đến mức không kiềm lại được.
Đến khi hưng phấn