Editor: Aubrey.
Ăn uống no nê, Lạc Minh Đạt chuẩn bị đi ra ngoài, mới vừa ra chính sảnh, đã bị A ma kéo lại.
“Tam Nhi! Con lại đi đâu? Chuyện hôm qua ta nói, con suy nghĩ tới đâu rồi?” Lạc phu lang gọi nhi tử lại, hỏi.
Lạc Minh Đạt không kiên nhẫn xoay qua hỏi: “A ma, chuyện gì nữa? Con đang vội ra ngoài, có việc gì chờ con về rồi nói.”
“Ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài. Con có chính sự gì mà ra ngoài? Để cha con biết, thế nào cũng sẽ lột da con.”
Lạc phu lang kéo tay hắn lại: “Ta hỏi con, ca nhi nhà Hình Bộ Thị Lang mà hôm qua ta giới thiệu với con, con cảm thấy thế nào? Hôm nay con cho ta câu trả lời chắc chắn đi, ta nói cho con biết, ca nhi này không chỉ thông minh, xinh đẹp, cầm kỳ thư họa cái gì cũng giỏi. Ở Kinh Thành này là ca nhi tốt nhất, người cầu thân xếp hàng dài ra tận cửa thành, con có cầu cũng không tìm được một ca nhi như vậy đâu!”
“A ma! Con còn nhỏ, không phải đại ca và nhị ca qua hai mươi mới thành thân sao? Hơn nữa, con của người tuấn tú lịch sự, lá ngọc cành vàng như thế này, mấy ca nhi mà người tìm sao có thể xứng với con? Người nói xem có phải không?” Lạc Minh Đạt kéo tay A ma làm nũng.
“Con mà là lá ngọc cành vàng?” Lạc phu lang nuốt không nổi điệu bộ làm nũng này, liếc nhi tử một cái, lại nói: “Ta đã nói với con, Đại ca nhi nhà Hình Bộ Thị Lang rất đẹp, có tiền đồ hơn con gấp mấy lần! Con không biết tranh thủ, sau này chắc chắn sẽ hối hận!”
Có đẹp như tiên tử mà hôm qua con thấy không? Nếu là ca nhi ngày hôm qua, con sẽ thành thân ngay lập tức!
Lạc Minh Đạt thầm nghĩ, ôm vai A ma nói: “Được rồi, được rồi, được rồi. Cứ để con hối hận đi, A ma, con thật sự phải đi rồi, khi nào về rồi nói.”
Lạc Minh Đạt xoay người đi ra ngoài, mới vừa đi vài bước, đã gặp cha hắn mới vừa về.
“A! Cha! Người bãi triều rồi? Sao lại về giờ này? Không phải Lễ Bộ làm việc đúng giờ lắm sao?”
“Ta quên đồ nên về lấy.” Lạc đại nhân thấy Lạc Minh Đạt sắp ra ngoài, trừng mắt hỏi: “Lạc Minh Đạt, con lại muốn đi đâu?”
“Ặc, chuyện này…” Lạc Minh Đạt suy nghĩ, đảo tròng mắt: “Sở Vinh vừa mua một bức tranh rất đẹp, mời con đến giám định, thưởng thức. Ha ha ha…”
“Con mà giám định, thưởng thức cái nỗi gì? Con muốn cha của con cười rớt răng à?” Lạc đại nhân trừng mắt, lạnh lùng nói: “Còn nữa, có phải tối hôm qua con lại đến thanh lâu không?”
“…” Lạc Minh Đạt chớp mắt, lùi về sau một bước, ấp úng đáp: “À… Chuyện đó… Cha! Con chỉ đi uống rượu thôi, không có qua đêm ở đó, cũng không có chạm vào ca nhi ở đó, thật đó.”
Lạc đại nhân càng nghe càng tức, xoay người lấy chổi trên tay hạ nhân, rượt đánh Lạc Minh Đạt.
“Giỏi lắm Lạc Minh Đạt, hôm trước ta dặn con bằng mọi giá phải tránh xa đám người đó, con quay đầu quên hết rồi phải không?! Hả? Xem ta có đánh chết cái đồ hỗn trướng nhà con không?! Ta phải đánh gãy chân con, để xem con còn ra ngoài lêu lõng được không?!”
“A! Cha, cha cha cha, con có nghe cha mà, con thật sự không chạm vào mấy ca nhi kia, sao người lại đánh con? Đừng đánh, đừng đánh!”
“Ai ai ai! Lão gia, ngươi đừng giận, nói chuyện là được rồi, đánh con làm gì? Coi chừng tức hại thân, đừng đánh…” Lạc phu lang vội cản Lạc đại nhân lại.
“Phu lang, ngươi tránh ra, hôm nay ta không đánh nó một trận, nó sẽ không chịu nhớ!” Lạc đại nhân tức khó thở, tránh tay Lạc phu lang, tiếp tục giơ chổi đánh.
“Còn bảy tám tháng nữa là đến kỳ thi mùa thu rồi, con không ở nhà đọc sách, còn đi ra ngoài lêu lổng? Con tưởng ta không biết nhóm các con cả ngày ăn chơi đàng điếm sao?! Con nghĩ tên Sở Vinh kia có gì tốt? Nó cố ý tiếp cận để dạy hư con, cả ngày loanh quanh ở thanh lâu, con có biết suy nghĩ hay không?!”
“Ai da! Cha, con biết rồi, con chỉ đi chơi, uống chút rượu, ăn chút điểm tâm, nghe chút nhạc thôi mà! Không có làm chuyện khác, người đừng đánh! A ma, người mau gọi người tới ngăn cha lại! Cha! Đừng đánh… Đừng đánh con mà!” Lạc Minh Đạt vừa trốn vừa nói.
“Đánh con thì sao? Hôm nay không đánh cho con nhớ, ta và con cùng họ!”
“…Cha! Con và người vốn dĩ cùng họ mà, đều là họ Lạc, thôi bỏ đi nha?”
“Con, con…” Lạc đại nhân dừng lại thở dốc, bị tên bất hiếu này chọc tức đến dở khóc dở cười, lại cầm chổi chạy tới: “Coi ta có đánh gãy chân con không!”
Lạc Minh Đạt nhảy lên tránh né, không dám đánh trả, chỉ có thể kêu to: “Cứu mạng, Thượng Thư đại nhân đánh người! Thượng Thư đại nhân đánh người!”
“Con cái đồ hỗn trướng! Con… A… Ai da…” Lạc đại nhân giơ chổi, đột nhiên khựng lại, đỡ eo kêu to.
“Ai da, lão gia, ngươi làm sao vậy? Có phải lại bị đau eo không?” Lạc phu lang nhanh chóng chạy tới đỡ Lạc đại nhân, vội phân phó hạ nhân: “Người đâu! Mau mau mau, đỡ lão gia về phòng, quản gia, mau đi mời đại phu tới khám cho lão gia!”
“Cha! Người sao vậy?” Lạc Minh Đạt cũng chạy tới đỡ cha hắn: “Con đã nói người đừng đánh rồi, người tưởng bản thân còn là thanh niên trai tráng hai mươi, ba mươi khoẻ như trâu sao? Lại bị đau eo rồi?”
“Con…” Lạc đại nhân tức chết được, cả giận chỉ vào hắn: “Con cút cho ta, đừng ở trước mặt chướng mắt ta!”
“Cha à, người đã như vậy rồi, đừng giận nữa. A! Trâu đại phu tới, mau đến xem cha ta.”
Trâu đại phu xem bệnh cho Lạc đại nhân, thấy không phải vấn đề gì lớn, chỉ bị đau nhức một chút, Trâu đại phu xoa bóp một hồi, Lạc đại nhân thấy đỡ hơn.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Sau khi xác định cha không bị gì, Lạc Minh Đạt thừa dịp cha và A ma không chú ý, lén chuồn ra ngoài.
Liên tiếp hơn mười ngày, ngày nào Lạc Minh Đạt cũng sai Nguyên Bảo ra ngoài tìm người, nhưng không có thu hoạch gì.
“Aiz…” Lạc Minh Đạt nằm lên bàn, ỉu xìu đùa với *Bát Ca.
*Bát Ca là tên con chim sáo.
“Aiz!” Bát Ca toàn thân đen nhánh nhái theo.
“Ngươi thở dài cái gì?” Sở Vinh gõ lồng chim một cái, lại gõ bàn: