Editor: Aubrey.
Nguyên Bảo chạy nhanh như chớp, những lời Phương Hân muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, không có chỗ trút, để nửa chừng như vậy rất khó chịu. Không tìm được ai trút, y chỉ có thể nhìn ngỗng con ở dưới đất, lắc đầu thở dài.
“Công tử, ngài xem, mấy bé ngỗng này thật đáng yêu. Lạc thiếu gia tìm đâu ra hai con ngỗng này vậy?” Tiểu Rổ rất thích hai con ngỗng lông xù này, y ngồi xổm xuống, vuốt lông chúng.
Có quỷ mới biết hắn tìm đâu ra, Phương Hân nói thầm trong bụng, cũng ngồi xổm xuống, nhìn hai con ngỗng con.
Tuy người tặng chúng không đứng đắn, nhưng hai con ngỗng này thật sự rất đáng yêu, lông xù xù, màu lông vàng nhạt, mượt mà. Cái đầu nhỏ, cặp mắt nhỏ đen sì, cái mỏ màu nâu nhạt, đang mổ lá trong hộp, trong hơi ngốc.
“Thật đáng yêu.” Phương Hân cũng nhịn không được vươn tay ra sờ lưng ngỗng.
Mềm mại, lông thật mềm mại, khoé miệng của Phương Hân khẽ cong.
Thấy ống trúc trên chân ngỗng con mà Nguyên Bảo nói, Phương Hân khựng lại, y vịn ngỗng con lại, nhờ Tiểu Rổ lấy ống trúc xuống.
Mở ống trúc ra, Phương Hân tò mò lấy ra một cuộn giấy, mở ra xem, y lập tức sửng sốt.
Là một bức tranh dài không đến hai ba tấc, vẽ một ca nhi đang cầm mặt nạ trên tay, khuôn mặt và biểu tình của người trong tranh, chính là Phương Hân hôm Tết Nguyên Tiêu.
Nét vẽ rất tinh tế, đường cong nhu thuận, giữ được trọn vẹn thần thái của Phương Hân, đặc biệt là ánh mắt ghét bỏ và xa cách mà y biểu hiện ra, ngay cả hoạ tiết trên mặt nạ cũng rất giống.
Nhìn người trong tranh, sắc mặt của Phương Hân nhu hoà, nhưng khi nhìn đến hai chữ ‘mới quen’ ở góc phải, y mím môi, ánh mắt trầm xuống.
Lạc Minh Đạt đã quên mình rồi, hắn còn tưởng hôm Tết Nguyên Tiêu là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Cũng phải, đã qua sáu năm, tiểu thiếu niên năm đó đã trưởng thành. Hơn nữa, lúc ấy hắn không có nghiêm túc quan sát mình, dĩ nhiên là không nhớ…
Thấy công tử nhà mình nhìn vào tờ giấy đó nửa ngày mà không có động tĩnh gì, Tiểu Rổ thò đầu qua, mới phát hiện đó là một bức tranh, còn vẽ công tử.
“Công tử, bức tranh này đẹp thật, vẽ rất giống ngài.”
Phương Hân hoàn hồn, không nói gì, y cuộn tranh lại, bỏ vào ống trúc, nhét ống trúc vào tay áo của mình.
Tiểu Rổ không muốn nhiều lời, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Công tử, ngài tính sao với hai con ngỗng này? Ngài muốn nuôi chúng sao?”
Phương Hân cầm một bé ngỗng đặt vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt lông nó, gật đầu: “Chúng đâu có tội tình gì? Ngươi đi hỏi xem cách nuôi ngỗng con như thế nào, rồi đến nhà bếp tìm thức ăn cho chúng đi.”
“Vâng! Công tử.”
Bên Lạc phủ, sau khi Nguyên Bảo trở về, lập tức đi bẩm báo cho Lạc Minh Đạt.
“Thế nào? Hân ca nhi có vui không?” Lạc Minh Đạt chờ mong hỏi.
Nguyên Bảo cào đầu, đáp: “Thiếu gia, ta thấy Hân công tử rất kinh ngạc. Nhưng hình như không vui, không thấy ngài ấy cười.”
“Không cười?” Lạc Minh Đạt nhíu mày, vuốt cằm suy nghĩ, nói: “Không thể nào, ngỗng con đáng yêu như vậy, Hân ca nhi không thấy chúng đáng yêu sao? Ta cảm thấy chúng đáng yêu lắm mà.”
Nguyên Bảo chần chờ, nói: “Chắc là chưa kịp biểu hiện ra? Ngài kêu ta nói xong rồi chạy, ta chưa kịp xem ngài ấy có vui mừng không.”
“Cũng đúng!” Nghe vậy, Lạc Minh Đạt vỗ tay một cái, nói: “Hai ngày sau, ngươi giúp ta đi tặng tiếp.”
Nguyên Bảo tò mò hỏi: “Thiếu gia, ngài lại muốn tặng gì? Gà con hay vịt con?”
Lạc Minh Đạt gõ đầu Nguyên Bảo, cười mắng: “Cái gì mà gà con, vịt con? Ngươi tưởng nhà Hân ca nhi là chuồng gia cầm hả?”
“Vậy là gì?” Nguyên Bảo vuốt đầu.
“Đi! Đi mài mực phụ ta.” Lạc Minh Đạt nói, về thư phòng.
Hai ngày sau, Phương Hân lại thấy Nguyên Bảo tới tặng lễ vật, là một cái quạt xếp, trên đó vẽ phong cảnh ngày bọn họ du xuân.
Mây trắng lượn lờ phương xa, thác nước ẩn mình sau hàng cây um tùm, bên cạnh dòng suối nhỏ. Một ca nhi hơi khom lưng nhìn đàn cá bơi tung tăng trong nước, thần thái nhã nhặn, lịch sự, khoé miệng hơi cong, chính là Phương Hân không thể nghi ngờ.
Phương Hân cẩn thận quan sát một hồi, lắc đầu, tuỳ tay đặt bức tranh lên bàn trang điểm.
Nửa tháng sau, cứ cách ba ngày, Phương Hân sẽ được tặng một bức tranh, toàn là cảnh ngày du xuân.
Trong tranh, thỉnh thoảng chỉ có một mình y, khi thì đi dạo, khi thì rửa tay, khi thì nấu gì đó, những người khác không được vẽ trong tranh, mà chỉ vẽ một số đồ dùng nhà bếp. Thỉnh thoảng, có thêm một người trong tranh nữa, Phương Hân biết đó là Lạc Minh Đạt, vì có cảnh bọn họ nói chuyện với nhau bên hồ nước, còn có cảnh y đưa y phục của mình cho Lạc Minh Đạt bên xe ngựa.
Thi thoảng, sẽ có một tờ giấy nhỏ gửi cùng bức tranh, hỏi y cảm thấy thế nào, có cảm thấy hai bé ngỗng đáng yêu không.
Phương Hân bất đắc dĩ, gom tranh đi cất, không để ý tới.
Tại Lạc phủ, suốt nửa tháng này, Lạc Minh Đạt không đi ra ngoài, ngay cả Sở Vinh tới rủ đi chơi cũng không đi. Chỉ ở trong thư phòng vui vẻ vẽ tranh, dù Phương Hân chưa từng hồi âm cho hắn, hắn cũng rất tình nguyện vẽ.
Gần đây, ngày nào Lạc đại nhân cũng đi sớm về khuya để xử lý công việc, đến tận bây giờ mới xong một công đoạn. Thấy tiểu nhi tử gần đây không ra ngoài gây chuyện, ông lấy làm lạ hỏi Lạc phu lang.
Lạc phu lang cười, nhỏ giọng nói cho ông nghe.
“Đại ca nhi nhà Hình Bộ Thị Lang? Là ca nhi mà hôm trước ngươi nói với ta?”
“Phải, là một ca nhi tốt, thật mong Tam Nhi sẽ thành thân với nó. Nếu được như vậy, là phúc phận mà kiếp trước Tam Nhi đã tích được.” Lạc phu lang đáp.
“Nó thật sự thích ca nhi kia? Không phải chỉ nhất thời ham của lạ?” Lạc đại nhân hoài nghi hỏi.
Không phải Lạc đại nhân không tin nhi tử của mình, chẳng qua là trước đây Lạc Minh Đạt thường xuyên đi thanh lâu. Bỗng nhiên bắt ông tin nhi tử của mình thật lòng thích một ca nhi, thật sự có hơi khó.
“Còn đòi ta mời ông mai đi cầu thân, sao có thể là giả?”
“Cầu thân? Sao ngươi không nói chuyện này với ta?” Lạc đại nhân ngạc nhiên hỏi.
Lạc phu lang liếc ông: “Ngươi quên rồi à? Hôm đó ta nói với ngươi, mới nói được câu đầu, ngươi đã lăn ra ngủ rồi. Dù sao cầu thân cũng đã thất bại, thấy ngươi bận rộn như vậy, nên ta chưa kịp nói, sau này thì ta quên.”
“Aiz! Trách ta, trách ta, gần đây bận muốn hói đầu. Nếu nó đã tu tâm dưỡng tính, vậy thì tốt.” Lạc đại nhân nghe xong, suy tư một hồi, lẩm bẩm với Lạc phu lang vài câu. Cuối cùng, hai người đạt thành hiệp nghị.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Ngày hôm sau, Lạc Minh Đạt vừa sai Nguyên Bảo đi ra ngoài làm việc xong, A ma đến tìm hắn.
“Tam Nhi, con đang lén lút làm gì đó? Dạo này không cho ta vào.” Lạc phu lang vào thư phòng của hắn, thấy trên bàn toàn là giấy, ông tùy tay cầm một tờ lên xem là gì.
“Ai ai ai, A ma! Đừng xem, đừng xem.” Lạc Minh Đạt thấy A ma định mở giấy ra, hắn vội lấy lại, nhanh chóng gom hết giấy trên bàn bỏ vào sọt.
Lạc phu lang: “…” Con tưởng làm vậy, là ta không biết con đang làm gì sao?
Lạc phu lang tằng hắng, nói: “Mấy hôm trước ta tình cờ gặp Phương phu lang, chính là A ma của Hân ca nhi. Bọn ta thuận miệng trò chuyện về Hân ca nhi và ta đã nghe được một tin.”
“Hả? Tin gì về Hân ca nhi?” Nghe vậy, Lạc Minh Đạt vốn đang dọn giấy, vội ngẩng đầu hỏi ông.
“Đúng vậy.” Lạc phu lang gật đầu, thần bí hỏi: “Con có muốn biết Hân ca nhi thích hán tử như thế nào không?”
“Muốn chứ, A ma mau nói đi.” Lạc Minh Đạt lập tức kéo tay áo Lạc phu lang.
Lạc phu lang buồn cười, nhưng vẫn nghiêm trang hất cằm chỉ giấy trong sọt, không cần nói cũng biết.
Lạc Minh Đạt thấy thế, gãi