Editor: Aubrey.
“Nguyên Bảo, sao tự dưng thiếu gia nhà ngươi lại tặng giun? Còn tặng nhiều như vậy, ta nổi hết da ga rồi này.” Tiểu Rổ nhìn giun trong thùng, da đầu tê dại, vội lùi về sau một bước.
Phương Hân chỉ nhìn thoáng qua, rồi không nhìn nữa.
Một con thì không có vấn đề gì, nhưng nửa thùng giun lúc nhúc như thế này, khiến người ta cảm thấy hơi ớn.
Nguyên Bảo nhìn biểu tình của hai người, hắn cũng nhìn vào thùng, cảm thấy bình thường, nói: “Hân công tử, thiếu gia nhà ta không muốn để ngài vất vả đào giun, nên mới đào nửa thùng để ngài cho ngỗng con ăn. Ngài, không thích sao?”
Nghe vậy, Phương Hân cảm thấy ấm lòng, nhưng việc này thật là dở khóc dở cười, y đáp: “Vậy ta cảm ơn hắn, nhưng ngỗng con không thể ăn hết nhiều như vậy.”
Nguyên Bảo vò đầu, nói: “Vậy để dành từ từ ăn, chỉ cần cho một ít đất và nước vào, chắc là chúng sẽ sống được.”
Phương Hân gật đầu: “Được rồi, ngươi vất vả rồi. Chỉ là, ngươi nói thiếu gia nhà ngươi sau này không cần đào nữa, kêu hắn cứ chuyên tâm đọc sách đi.”
Nguyên Bảo cười gật đầu: “Vâng, Hân công tử, ngài có hồi âm gì để ta về bẩm báo với thiếu gia không?”
Phương Hân suy nghĩ, lục lọi trong tay áo, định lấy ra bức tranh của mình. Thế nhưng, y nhấp môi, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Hôm nay không có.”
“Vậy Hân công tử, Nguyên Bảo xin cáo từ.” Nguyên Bảo thấy không có hồi âm, đành đi về.
Chờ Nguyên Bảo đi rồi, Tiểu Rổ hỏi: “Công tử, không phải ngài đã chuẩn bị hồi âm rồi sao? Sao không đưa cho hắn?”
“Bây giờ chưa phải lúc.” Phương Hân lắc đầu: “Ngươi mang đống giun này tới chỗ Lỗ đại thúc đi, nhờ ông ấy xử lý.”
Lạc Minh Đạt không hề che giấu tâm ý của hắn đối với mình, nhưng y vẫn còn lưỡng lự, hắn có đáng giá để mình phó thác cả đời hay không, cần phải quan sát thêm một thời gian nữa.
“Không để dành cho ngỗng con ăn sao?” Tiểu Rổ nhíu mày, nhìn thùng gỗ.
“Ăn không hết nhiều như vậy, ta ngại nhìn.”
“Vâng, ta cũng thấy hơi sợ, thật không hiểu nổi Lạc thiếu gia.” Tiểu Rổ đậy thùng lại, bưng đi.
Phương Hân về phòng, lấy ra phong thư trong tay áo, bỏ vào rương nhỏ của mình.
Thời gian nhanh chóng tới tháng năm, qua Tết Đoan Ngọ, thời tiết đã dần dần ấm lên.
Hai con ngỗng con lúc trước đã trở thành hai con ngỗng trắng mạnh mẽ, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi mài mỏ khắp nơi, con nào trông cũng như một vị tướng quân bách chiến bách thắng.
Phương Hân nuôi chúng ở hậu viện, còn đào một hồ nước nhỏ cho chúng, y không dọn cỏ quanh hồ, cứ để cho chúng vừa có thể tự do bơi lội, vừa mổ cỏ.
Lạc Minh Đạt nhìn tranh mà nóng ruột, hắn muốn đi gặp ngỗng trắng, muốn gặp Hân ca nhi. Từ hồi tháng giêng được gặp Hân ca nhi ở núi Bình Minh, đến nay chưa từng gặp lại y, tuy hắn rất nhớ, nhưng sợ đi thăm, Hân ca nhi sẽ không chịu gặp hắn.
Mấy tháng nay, Lạc Minh Đạt vẫn luôn kiên trì vẽ tranh cho Hân ca nhi, mỗi tháng chỉ nhận được ít nhất là ba phong thư của y, coi như vẫn còn giữ liên lạc. Lạc Minh Đạt không biết trong lòng Hân ca nhi nghĩ như thế nào, có thích hắn hay không, hắn không dám nghĩ tới.
Mỗi lần Hân ca nhi hồi âm, chỉ vẽ ngỗng con, rồi đến khi trở thành ngỗng trắng. Tuy chưa được tận mắt nhìn thấy, cũng coi như Lạc Minh Đạt đã chứng kiến quá trình trưởng thành của ngỗng con.
“Nguyên Bảo, ngươi nói xem, có phải lúc trước ta không nên tặng ngỗng cho Hân ca nhi không? Hân ca nhi hoàn toàn chẳng vẽ gì về y, cũng không hỏi thăm ta gì cả.” Lạc Minh Đạt thất vọng, bắt đầu suy tính lại.
Nguyên Bảo an ủi: “Thiếu gia, nếu lúc trước ngài không tặng ngỗng con, có lẽ Hân ca nhi sẽ không vẽ tranh tặng ngài đâu.”
Nguyên Bảo đã chứng kiến quá trình truy thê vất vả của thiếu gia nhà mình, thật sự gian khổ.
“…Nói cũng phải. Aiz! Chừng nào Hân ca nhi mới vẽ y? Lâu rồi ta không được gặp y, ta muốn gặp y…” Lạc Minh Đạt nằm trên bàn, hữu khí vô lực nói.
Nguyên Bảo thò đầu lại gần, quạt cho thiếu gia, nói: “Thiếu gia, lúc nãy ta mới nghe phu tử xin phu lang cho nghỉ, nói là ngày mai có việc không thể tới được.”
“Ồ, ông ấy có nói bận chuyện gì không?” Lạc Minh Đạt thuận miệng hỏi.
“Ta nghe hình như là nhà ông ấy có việc.” Nguyên Bảo đáp.
“Ồ, vậy à.” Lạc Minh Đạt không hứng thú.
Nguyên Bảo thấy thiếu gia không có phản ứng gì, hỏi: “Thiếu gia, ngài muốn gặp Hân công tử như vậy, sao không đi thăm ngài ấy?”
“Đi thăm y?” Lạc Minh Đạt ngồi thẳng lên.
“Đúng vậy, dù sao cũng không xa, ngồi xe ngựa một khắc là tới.”
Lạc Minh Đạt chần chờ: “…Ta sợ y không chịu gặp ta.”
Nguyên Bảo suy nghĩ, nói: “Ngài cứ nói là, nói là đi thăm ngỗng trắng! Hai con ngỗng đã trưởng thành rồi, mà ngài chưa được gặp.”
Nghe vậy, Lạc Minh Đạt sáng mắt, vỗ tay, cao hứng nói: “Phải ha! Ta đi thăm ngỗng trắng, ngỗng là ta tặng mà, lý do này được đó! Ha ha ha, Nguyên Bảo, làm tốt lắm, ngày mai chúng ta sẽ đi thăm ngỗng! Đúng rồi, ta phải viết bái thiếp, lát nữa ngươi mang qua.”
“Vâng, thiếu gia!”
Ngày hôm sau, Lạc Minh Đạt ăn điểm tâm xong, sửa soạn cho bản thân thật anh tuấn, mang theo Nguyên Bảo và lễ vật xuất phát.
Tới Phương phủ, vì hôm qua đã đưa bái thiếp, hạ nhân trực tiếp dẫn bọn họ tới chính sảnh.
Tại chính sảnh, Phương phu lang đang dặn quản gia làm vài việc, thấy Lạc Minh Đạt tới, ông trò chuyện với hắn một hồi. Sau khi biết lý do hắn đến, ông kêu Tiểu Rổ dẫn hắn đi.
Tiểu Rổ dẫn hai người tới chuồng ngỗng, Hân ca nhi đang cho chúng ăn lá cải.
Lạc Minh Đạt vừa thấy Hân ca nhi, hai mắt không thể dứt ra được. Mấy tháng không gặp, cởi bỏ y phục mùa đông, Hân ca nhi đang mặc y phục thoải mái của mùa hè, tôn lên dáng người trẻ trung, thon dài của y, như một đoá sen tinh khiết. Tuy đang cầm rau trên tay, cũng không làm mất đi mị lực của y.
“Các ngươi tới rồi?” Phương Hân quay đầu nhìn hai người, chào một tiếng.
Lạc Minh Đạt thất thần nhìn, đến khi Nguyên Bảo khều hắn một cái, nhỏ giọng nhắc nhở, hắn mới hoàn hồn, cười ngây ngô: “Hân ca nhi, lâu rồi không gặp.”
Phương Hân thấy hắn như vậy, mỉm cười, đáp: “Ngươi muốn gặp hai con ngỗng này phải không? Lại đây nhìn đi.”
Ta không muốn nhìn ngỗng, ta muốn nhìn ngươi!
“…À, được.” Lạc Minh Đạt chớp mắt, liếc hai con ngỗng trong chuồng.
Đột nhiên, hắn kinh ngạc.
“Hả? Sao to dữ vậy?!” Lạc Minh Đạt sửng sốt, hai con ngỗng này còn to hơn trong tưởng tượng của hắn, bọn chúng cao tới đùi của hắn!
“Quát!!!” Nghe thấy tiếng của hắn, một con ngỗng kêu lên, tiếng kêu cao vút, vang dội, vô cùng khí thế.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Phương Hân nhìn hắn, cười, đưa lá cải cho hắn: “Muốn cho chúng ăn không?”
“Muốn.” Hân ca nhi đã giao nhiệm vụ, tất nhiên hắn phải thực hiện.
Lạc Minh Đạt cầm lá cải chìa ra phía trước cho ngỗng ăn.
“Ném xuống đất được không?…”
“À…” Hân ca nhi không đáp, Lạc Minh Đạt bị động tác mổ của ngỗng doạ hoảng, vội lùi ra sau, hoảng sợ nhìn chúng.
Xém chút nữa là bị mổ rồi! Lực mổ của chúng thật lớn, mới đó mà đã ăn sạch rồi!
Hân ca nhi cười rộ lên, nói: “Ném xuống đất là được, bị chúng mổ rất đau.”
Lạc Minh Đạt mở to mắt nhìn Hân ca nhi, hỏi: “Hân ca nhi, ngươi từng bị chúng mổ?”
Phương Hân lắc đầu: “Không có, Tiểu Rổ từng bị mổ. Từ nhỏ, sức mổ của chúng đã rất lớn rồi, sau này không dám cho ăn trên tay nữa.”
“Vậy là được rồi, vậy là được rồi.” Lạc Minh Đạt nghe Hân ca nhi không bị mổ, hắn yên tâm.
Phương Hân nghe vậy, nghiêng đầu nhìn Lạc Minh Đạt, thấy hắn nhìn lại, y vội quay đầu tiếp tục cho ngỗng ăn.
Lạc Minh Đạt thấy vậy, thầm vui vẻ.
Hắn cảm thấy hôm nay gặp lại Hân ca nhi, hình như hai người đã thân nhau hơn xưa, Hân ca nhi chịu nói chuyện phiếm với mình, còn nói không ít.
“Cho chúng ăn nữa không?” Phương Hân nhận ra Lạc Minh Đạt vẫn đang nhìn mình, tầm mắt quá nóng rực, khiến vành tai của y đỏ lên. Để dời lực chú ý của hắn, y hỏi.
“Có chứ.” Lạc Minh Đạt lấy lại tinh thần, cười ngốc, nhận lá cải trên tay y, ngón tay lướt qua tay của y, mát lạnh, khiến lòng hắn trở nên nhộn nhạo.
“Vậy cho chúng ăn đi.” Phương Hân rụt tay lại, nắm lấy chỗ bị chạm, quay đầu đi, mím môi nói.
“Được.” Lạc Minh Đạt thấy Hân ca nhi ngượng ngùng, hắn