Editor: Aubrey.
Sáng hôm sau, Thạch thiếu gia kia lại tới nữa, lần này là tới một mình, không đi cùng người nhà.
Y bước vào tiệm, nhìn xung quanh, nhưng không thấy người mình muốn tìm, đành cầm đĩa gắp hai món điểm tâm rồi định đi ra bàn ngồi. Sau đó, y hỏi Sướng ca nhi: "Tiểu nhị, lão bản của các ngươi đâu?"
Sướng ca nhi thầm trợn trắng mắt, cười tủm tỉm đáp: "Vị khách này, lão bản của bọn ta rất bận, xin hỏi ngài tìm lão bản của bọn ta có việc gì không? Ngài muốn bàn công việc với lão bản sao?"
Thạch thiếu gia nhíu mày, hỏi: "Không có việc gì thì không thể tìm lão bản của các ngươi sao?"
Sướng ca nhi cười tủm tỉm, đáp: "Không phải, chỉ là ngoại trừ thời gian bàn công việc, thời gian còn lại lão bản chỉ ở với hôn phu."
"Hôn phu?" Thạch thiếu gia cười nhạo, khinh miệt nói: "Ngươi nói ca nhi bị câm kia sao?"
Nhìn nụ cười khinh miệt trên mặt ca nhi này, Sướng ca nhi tức giận, lạnh giọng đáp: "Vị thiếu gia này, tuy Nhạc ca nhi không nói được. Nhưng so với những người nhìn thì tao nhã, khéo léo, mà miệng toàn phun phân. Không biết tốt hơn bao nhiêu lần, ngài nói xem có phải không?"
"Ngươi!" Không ngờ tiểu nhị này lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy, Thạch thiếu gia tức giận không nhẹ, mày liên tục giật giật. Khi thấy có vài người vào tiệm, đành phải nhịn, không phản bác, y cười lạnh: "Hừ! Tiểu nhị nhà ngươi, chỉ giỏi lo chuyện bao đồng!"
Sướng ca nhi cười tủm tỉm đáp: "Không còn cách nào khác, gặp được một lão bản tốt không dễ, bọn ta làm như vậy chỉ hy vọng phu phu bọn họ ân ái bên nhau, gia đình hoà thuận vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn, những người làm công như bọn ta cũng được vui lây. Chỉ là, không hiểu tại sao có người đã biết lão bản của bọn ta đã có hôn phu rồi, mà còn muốn đánh chủ ý với lão bản, nên bọn ta chỉ có thể thay hắn phân ưu thôi."
Ẩn ý trong lời nói của Sướng ca nhi, dĩ nhiên Thạch thiếu gia nghe hiểu, y nghẹn họng, hừ lạnh, tức giận đi về phía bàn ăn. Y cần gì phải chấp nhặt với một tiểu nhị? Mục tiêu của y là Dư lão bản của tiệm ăn vặt này.
"Khoan đã, vị khách này, tiệm của bọn ta tính tiền trước mới được ăn. Quầy tính tiền ở bên kia, phiền ngài đi qua bên đó." Sướng ca nhi ở phía sau lớn tiếng nhắc.
Thạch thiếu gia khựng lại, trừng mắt liếc Sướng ca nhi, đỏ mặt đi về phía quầy tính tiền.
Thấy thế, Sướng ca nhi lập tức vào nhà bếp, lại gần Nhạc ca nhi, nói: "Nhạc ca nhi, Thạch thiếu gia kia lại tới nữa. Vừa vào là hỏi Dư lão bản có ở đây không, bị ta chọc giận bỏ đi rồi."
Nhạc ca nhi trừng mắt, khoa tay hỏi: Người đó thật sự tới nữa?
"Đúng vậy, ta đã nói với y Dư lão bản đã đính hôn, có một vị hôn phu. Vậy mà y còn kiêu ngạo như vậy, thật là đáng giận."
Nhạc ca nhi nhíu mày, trông Thạch thiếu gia kia cũng có xuất thân không tồi, nhưng sao lại có tính tình như vậy...
"Nhạc ca nhi, đợi lát nữa Dư lão bản mua bột mì về, nhất định ca nhi kia sẽ lại quấn lấy Dư lão bản, ngươi phải nghĩ trước nên giải quyết như thế nào. Bên ngoài vẫn còn đông khách, ta đi ra ngoài trước đây." Sướng ca nhi dặn dò, rồi đi ra ngoài tiếp tục đón khách.
Nhạc ca nhi nhào bột, mày nhíu chặt.
Y tin tưởng Dư đại ca là một chuyện, nhưng vẫn có người cứ tới dây dưa người của y, thật phiền phức. Hơn nữa, rõ ràng người kia đã biết Dư đại ca đã đính hôn, vậy mà vẫn giữ mục đích xấu xa.
Không có ca nhi nào muốn nhìn một đàn ong bướm vây quanh hôn phu của mình cả!
Không bao lâu sau, Dư Thanh Trạch trở lại, hắn cùng tiểu nhị mang bột mì vào cửa sau, đặt trong phòng của hắn. Sau đó, hắn đi ra quầy tính tiền lấy tiền trả cho tiểu nhị, lần này hắn mua không ít, nên cũng tốn khá nhiều tiền.
Thạch thiếu gia vẫn luôn chú ý đến đại sảnh, khi nhìn thấy Dư Thanh Trạch, y lập tức đi tới, nói: "Dư lão bản, ngươi về rồi?"
Dư Thanh Trạch quay đầu, vừa thấy lại là ca nhi này, lập tức đau đầu, hắn gượng cười đáp: "Thạch thiếu gia, hôm nay cũng lại đây ăn điểm tâm sao? Cảm tạ đã ủng hộ."
Dư Thanh Trạch cầm tiền Gia Bảo đưa, trở lại hậu viện đưa cho tiểu nhị.
"Này, Dư lão bản..." Thạch thiếu gia thấy Dư Thanh Trạch xoay người rời đi, y đuổi theo hai bước. Đứng ở hành lang nhìn ra hậu viện, thấy có người đang chờ Dư Thanh Trạch, y lập tức lui lại, đứng ở trước quầy, mặt bất động chờ.
Gia Bảo nhìn Thạch thiếu gia, nói: "Vị khách này, thật ngại quá, ngài đang chắn chỗ ta tính tiền, ngài có thể tránh qua một bên không?"
Thạch thiếu gia liếc Gia Bảo, dịch người đứng cạnh quầy.
Chờ Dư Thanh Trạch trả tiền bột mì cho tiểu nhị kia xong, tiễn tiểu nhị, trở lại quầy, hắn phải trả lại tiền còn dư. . Đam Mỹ Sắc
Ai ngờ, vừa đến quầy, phát hiện Thạch thiếu gia vẫn còn ở đó.
Dư Thanh Trạch: "..."
"À, Dư lão bản, ta có chút chuyện muốn tìm ngươi." Thạch thiếu gia thấy Dư Thanh Trạch tới, ánh mắt sáng lên, sợ Dư Thanh Trạch lại rời đi, y nhanh miệng nói.
Xoay người đi không kịp rồi, Dư Thanh Trạch đành phải đi qua, hỏi: "Không biết Thạch thiếu gia tìm Dư mỗ có chuyện gì?"
Thạch thiếu gia làm gì có chuyện gì, ánh mắt của y lập loè, dưới tình thế cấp bách, suy nghĩ một hồi. Trong đầu bất ngờ loé sáng, y tìm một cái cớ, hỏi: "Là như thế này, hiện tại lão sao của ta không được khoẻ, không thể thường xuyên đi tới đi lui, ông ấy cũng