Editor: Aubrey.
Hôm nay, tờ mờ sáng, mặt trời vẫn chưa ló dạng, Nhạc ca nhi, Sướng ca nhi và A ma của y, ba người ở trong bếp làm điểm tâm.
Bỗng nhiên, ngoài tiệm có tiếng đập cửa.
Rầm rầm rầm, trực tiếp dùng tay đập, rất mạnh, bọn họ ở bên trong đều giật mình.
"Ai mà tới sớm vậy? Trời chỉ mới tờ mờ sáng thôi mà." A ma của Sướng ca nhi nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa, ông bao xong một cái bánh bao, đi ra ngoài định mở cửa.
Sướng ca nhi lập tức giữ ông lại, nói: "Từ từ A ma, sớm như vậy, ngoài đường chỉ mới có vài người, không biết là ai, để con đi xem xem."
Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay nói: Chúng ta ở đây lâu rồi mà chưa từng có ai đến tìm sớm như vậy cả.
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Bọn họ đều cảm thấy, có gì đó rất không ổn.
Ngoài phòng, tiếng đập cửa càng ngày càng nhanh.
Cuối cùng, Sướng ca nhi nói: "Ta đi xem"
Nhạc ca nhi kéo y lại, khoa tay nói: Ta đi với ngươi.
Hai người đi tới cửa, Sướng ca nhi cách cửa hỏi: "Ai vậy?"
Tiếng đập cửa ngừng lại, sau đó bên ngoài vang lên một âm thanh nôn nóng: "Dư lão bản? Dư lão bản có ở đây không?"
Tìm Dư đại ca (Dư lão bản)?
"Dư lão bản không có ở đây, hai ngày sau rồi ngươi hẵng đến." Sướng ca nhi đáp.
Hai người nghe giọng nói này rất quen, Sướng ca nhi chỉ chỉ khe cửa, ý bảo nhìn thử xem.
Nhạc ca nhi gật đầu, hai người một trên một dưới ghé sát vào khe cửa nhìn ra ngoài. Một lát sau, hai người đứng thẳng dậy.
Nhạc ca nhi nhíu mày, khoa tay hỏi: Là Thạch thiếu gia?
Sướng ca nhi gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ta cũng thấy y, đầu bù tóc rối, trông rất chật vật."
"Hắn ở đây, chắc chắn hắn ở đây, không phải hắn sống ở đây sao? Mau mở cửa, để ta gặp hắn, ta muốn gặp hắn." Ngoài cửa, Thạch Sanh nôn nóng nhìn ra phía sau, cực kỳ lo sợ.
Sướng ca nhi đáp: "Thật ngại quá, mấy ngày nay Dư lão bản không có ở đây, nếu ngươi có việc thì mấy ngày nữa hẵng đến. Mà không, tốt nhất là ngươi đừng tới."
Hai người lại nhìn qua khe cửa.
Chỉ thấy Thạch Sanh khựng một chút, cắn môi, nhìn ra sau, rồi nhìn xung quanh, nói: "Ca nhi câm kia đâu? Tên là Thường Nhạc thì phải, kêu y ra đây, ta muốn gặp y, ta muốn nhìn xem y có chỗ nào tốt đẹp hơn ta, dựa vào cái gì mà muốn độc chiếm Dư Thanh Trạch. Ngoại hình xấu hơn ta, không thể nói được, có lẽ cũng chẳng biết chữ..."
Hai người ở sau cửa nhíu mày, đứng dậy. Nhạc ca nhi đưa tay đẩy cửa ra, trừng mắt nhìn ca nhi dám mơ ước hôn phu của y.
Thạch Sanh thấy cửa đã mở, lập tức nhìn vào bên trong, muốn bước vào: "Dư lão bản đâu? Có phải các ngươi cố ý không cho hắn gặp ta hay không? Để hắn nói chuyện với ta, ta có tích góp một ít tiền, có thể giúp hắn mở cửa hàng, mở một cửa hàng lớn hơn cái tiệm này, chỉ cần hắn thành thân với ta, chỉ có hắn mới có thể giúp ta, ta... A!"
Gã còn chưa dứt lời, đột nhiên bị đẩy mạnh một cái, khiến gã té xuống mặt đất.
"Thường Nhạc! Ngươi làm gì vậy hả?!" Thạch Sanh phẫn nộ trừng người vừa đẩy mình, mắng.
Nhạc ca nhi lạnh mặt nhìn gã, Sướng ca nhi hừ lạnh một tiếng, nói: "Thạch thiếu gia, Dư lão bản đã nói với ngươi rồi, hắn chỉ lấy Nhạc ca nhi thôi. Xem cái đức hạnh của ngươi đi, ngươi chưa bao giờ soi gương tự nhìn lại bản thân sao?"
Thạch Sanh bò dậy, phẫn hận trừng mắt liếc hai người một cái, nói: "Hừ! Bản thân ta ra sao? Mặc xác ta, dù sao cũng tốt hơn tên câm này! Y dựa vào cái gì chứ?!"
Sướng ca nhi lập tức phản bác: "Để ta nói cho ngươi nghe bản thân của ngươi như thế nào, bản thân đã đính hôn, mà còn ở trước mặt mọi người câu dẫn hôn phu của người khác! Người ta gọi đây là cái thứ không biết xấu hổ! Không ra thể thống gì! Vô liêm sỉ!"
Thạch Sanh cắn răng, nói: "Ta chỉ là bất đắc dĩ! Nhà ta muốn gả ta cho một con ma ốm không thể giao hợp, chỉ có Dư Thanh Trạch mới có thể giúp ta, hắn có quan hệ tốt với Triệu phủ, Từng gia sẽ không dám động đến hắn, ta..."
Sướng ca nhi ngắt lời gã: "Ai quan tâm ngươi bất đắc dĩ như thế nào, sao ngươi không đi tìm những hán tử chưa có ai làm mai đi? Tóm lại, ngươi đừng hòng mơ tưởng hôn phu của người khác!"
Lúc này, từ một con hẻm nhỏ gần đó truyền đến âm thanh ầm ĩ, hình như có một đám người đang đi về hướng này. Thạch Sanh vừa nghe lập tức sốt ruột, gã bất chấp hiềm khích giữa mình với hai ca nhi này, chen người vào trong: "Ta, chuyện này nói sau đi, cho ta vào đã. Chúng ta vào trong rồi nói..."
Nhạc ca nhi giơ tay cản lại, không cho gã vào trong.
Sướng ca nhi cũng đẩy gã ra, nói: "Dư lão bản đã nói tiệm của bọn ta không chào đón ngươi, ngươi đi đi!"
Thạch Sanh sốt ruột phát khóc: "Cho ta vào đi, ta, ta, ta cầu xin các ngươi, bọn họ sắp tìm được ta rồi, ta không muốn gả cho con ma ốm đó. Các ngươi giúp ta đi mà, cho ta vào đi, ta bảo đảm sau này sẽ không làm phiền Dư lão bản nữa..."
Nhạc ca nhi đã nghe Dư Thanh Trạch nói một chút về chuyện của Thạch Sanh, tuy gã cũng đáng thương, nhưng gã vẫn rắp tâm làm chuyện bất lương, vẫn muốn dây dưa với Dư đại ca, y nhất quyết không cho gã vào.
Cách đó không xa, một đám người đi tới, nhìn đông nhìn tây, hình như đang gấp rút kiếm ai đó. Bởi vì ở bên này có một cửa hàng che khuất tầm nhìn, nên bọn họ không nhìn thấy tình hình ở bên này, nhưng hai người Nhạc ca nhi thì có thể nhìn thấy bọn họ.
Thạch Sanh nhìn thấy đám người kia, lập tức ngừng tranh chấp với hai ca nhi này, xoay người muốn chạy.
Nhạc ca nhi thấy vậy, nhanh chóng bắt lấy cánh tay gã, kéo gã về.
Thạch Sanh kinh hỉ quay đầu: "Ngươi chịu giúp ta rồi sao?"
Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi nhìn nhau một cái.
Sau đó, Sướng ca nhi lớn tiếng nói với đám