Editor: Aubrey.
Ngày hai mươi tám tháng chạp hôm nay, ánh nắng ấm áp trở lại sau những ngày tuyết rơi.
Nhạc ca nhi mang chăn đệm của cả nhà đi ra ngoài giặt sạch, bốn hán tử thì ở nhà quét dọn nhà cửa.
Trước khi hết năm cũ, đúng là thời điểm tốt nhất để bọn họ bán đồ khô, có thêm Thường gia gia và Thường Hạo ở tiệm ăn vặt hỗ trợ. Ngày đó, mọi người trong tiệm ăn vặt gần như không có thời gian nghỉ ngơi, nên có thể tan ca sớm trước nửa canh giờ, bọn họ còn chưa kịp quét dọn nhà cửa.
Đầu đội đấu lạp, cột cây chổi vào một cây trúc thật dài, như vậy là có thể quét trần nhà.
Sức lực của hai thiếu niên không lớn, cầm trúc quét một hồi thì tay bị mỏi. Dư Thanh Trạch cho bọn họ đi quét rác, lau dọn bàn tủ.
Bốn hán tử dọn nhà cửa từ trong ra ngoài sạch sẽ, còn lau dọn ngăn tủ, giường đệm.
"A! Tiểu Hạo, ở đây có một cây trâm đồng." Lúc Gia Bảo đang quét dưới giường Thường Nhạc, tình cờ phát hiện một cây trâm đồng nằm trong góc tường, đã bị vùi một nửa trong đất. Hắn lấy trâm ra, nói với Thường Hạo.
"Đâu? Ta xem xem." Thường Hạo đi qua, cầm lấy rồi nhìn kỹ, nói: "Ta chưa thấy bao giờ, hình như không phải của ca ta, ta chưa thấy y cài bao giờ, để ta đi hỏi gia gia thử."
"Gia gia, bọn con nhặt được một cây trâm." Thường Hạo mang cây trâm chạy ra nhà chính hỏi Thường gia gia, còn bổ sung: "Hình như không phải của ca ca."
"Trâm gì?" Thường gia gia ngừng tay, quay đầu lại nhìn, ông khựng người một chút, duỗi tay cầm lấy, nhẹ nhàng xoa lên trâm, nói: "Đây là của A ma con."
Thường Hạo trừng lớn mắt, kinh ngạc hỏi: "Của A ma con?"
Lúc cha và A ma của Thường Hạo mất, nhóc chỉ mới có hai tuổi, nên không có ấn tượng gì nhiều, chỉ nhớ lễ lạc và dịp Tết mỗi năm đều phải cúng bái. Nhóc không nhớ gì, nhưng ca và gia gia của nhóc thì nhớ rất rõ.
"Ừm." Thường gia gia nhìn trâm một hồi lâu, lại nói: "Khi con còn nhỏ cho con cầm chơi, không cẩn thận đánh mất, ca của con tìm lâu rồi nhưng vẫn không tìm được. Các con tìm được ở đâu vậy?"
Thường Hạo đáp: "Gia Bảo ca tìm được dưới góc giường của ca, trong lúc dọn giường thì tìm thấy, nó bị chôn ở trong đất."
Thường gia gia 'À' một tiếng, rồi đưa trâm cho nhóc, nói: "Mang đi rửa sạch đi, chờ ca con về rồi đưa cho nó."
"Vâng." Thường Hạo cầm cây trâm vào nhà bếp rửa.
Chờ Nhạc ca nhi trở về, phát hiện cây trâm trong tay đệ đệ, lập tức kích động đoạt lấy. Y liên tục vuốt ve, không tiếng động mà cười, đôi mắt đã ươn ướt.
Thường Hạo thấy ca kích động như vậy, hỏi: "Gia gia nói đây là trâm của A ma?"
Nhạc ca nhi gật đầu.
"Hồi nhỏ ta đánh mất?"
Nhạc ca nhi tiếp tục gật đầu.
"Ta xin lỗi, ca." Thấy thái độ của y, Thường Hạo biết y rất quý cây trâm này, tuy nhóc không có nhiều ấn tượng về cha và A ma, nhưng nhóc biết tình cảm mà ca ca dành cho hai người họ rất sâu đậm.
Nghe vậy, Nhạc ca nhi lắc đầu, sờ đầu đệ đệ, ý nói không sao.
Nhạc ca nhi mang trâm về phòng cất cẩn thận.
Món đồ tình cờ tìm được sau nhiều năm, chính là di vật của A ma, Nhạc ca nhi vô cùng cao hứng.
Ngày hôm sau, ngày hai mươi chín, nhà bọn họ mổ heo.
Sáng sớm, trời còn chưa sáng, cả nhà đã thức dậy, Thường Hạo và Gia Bảo cũng dậy xem náo nhiệt.
Mời một hán tử am hiểu chuyện giết heo đến, lại mời thêm vài hán tử tới hỗ trợ, cả nhà Văn Lệ và Sướng ca nhi cũng đến. Theo tập tục trong thôn, lúc giết heo, phải mời thân thích và những người có mối quan hệ tốt tới cùng hỗ trợ, cùng ăn điểm tâm. Ngày hôm qua, nhà của Sướng ca nhi giết heo, cả nhà Nhạc ca nhi cũng đi qua dùng điểm tâm.
Bọn họ ở trong bếp nấu nước sôi, chuẩn bị thức ăn, lại nấu thêm ba nồi nước sôi lớn.
Nhóm hán tử khiêng hai cái ghế dài tới, đặt trong sân. Tiếp theo, bọn họ đi vào chuồng heo, các hán tử dùng móc sắt móc cổ một con heo, rồi kéo nó ra bên ngoài.
Tiếng con heo béo kia rầm rú thảm thiết, khiến tất cả thôn dân đều bừng tỉnh. Bọn họ lắng nghe, hoá ra chỉ là giết heo, mấy hôm nay rất thường nghe thấy, bọn họ an tâm ngủ tiếp.
Người thì hỗ trợ kéo heo, người thì ở phía sau đuổi heo, cố gắng kéo nó từ chuồng heo ra ngoài sân. Bọn họ hợp lực đặt heo lên ghế dài, rồi lập tức đè tứ chi của nó lại, không cho nó nhúc nhích.
Thường Hạo và Gia Bảo, Sướng ca nhi và Văn Lệ cùng mấy hài tử khác đều tò mò đứng xem. Tuy hôm qua đã xem một lần rồi, nhưng hôm nay vẫn xem rất chuyên chú.
Hán tử giết heo thấy Nhạc ca nhi đã chuẩn bị chậu gỗ xong, dặn y đợi lát nữa nhớ lấy huyết. Sau đó, hắn canh chuẩn vị trí, nhanh nhẹn hạ đao xuống.
Nhạc ca nhi thấy thế, nhanh chóng cầm chậu gỗ đựng huyết.
Lấy huyết xong, Nhạc ca nhi lập tức mang chậu gỗ vào nhà bếp, bỏ thêm chút nước và muối, chờ cho nó đọng lại.
Trong sân, chờ heo ngừng nhúc nhích, hán tử giết heo cắt một cái lỗ trên người nó, thổi hơi vào bên trong. Thổi xong, mấy hán tử khiêng nó vào chậu gỗ lớn, tưới nước sôi lên người nó, rồi cạo lông heo.
Cạo lông xong, là công đoạn mổ bụng.
Nhìn lông heo, Dư Thanh Trạch nghĩ ra một ý, hắn lập tức quét lông heo đến dưới mái hiên.
Chờ đến khi nội tạng được lấy ra hết, Dư Thanh Trạch lập tức nhờ A ma của Sướng ca nhi mang ruột heo đi rửa sạch, lát nữa hắn sẽ làm huyết xào lòng heo cho bọn họ nếm thử.
Các hán tử trong sân vội vàng xử lý heo, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi thì bắt đầu làm đồ ăn.
Bận việc cả buổi sáng, đồ ăn được làm xong. Đều là dân quê, bọn họ không chú ý gì nhiều, trực tiếp bày bàn ghế ở trong sân ăn. Bọn họ bày tổng cộng ba bàn, vô cùng náo nhiệt.
Đồ ăn lên bàn.
Huyết xào lòng heo, gan heo xào lăn, rau bí xào, thịt kho tàu, thịt heo xào, lòng heo kho, đồ khô và thịt nguội, cải trắng ngâm giấm, canh thịt nạc.
(Gan heo xào lăn)
(Rau bí xào)
(Thịt heo xào)
(Lòng heo kho)
(Canh thịt nạc)
Mọi người ngửi được mùi thơm từ đồ ăn, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, nếm thử một miếng, cả đám đều không dừng đũa được, bắt đầu nhập tiệc.
Nhạc ca nhi dọn đồ ăn lên bàn xong, nhìn một vòng, không thấy Nhị thúc của mình, y đi tìm thúc sao, hỏi tại sao Nhị thúc không tới.
"Ngươi hỏi Nhị thúc của ngươi?" Văn Lệ nhìn Thường Nhạc khoa tay, liền nhận ra, bởi vì năm nào y cũng hỏi.
Thường Nhạc gật đầu.
Văn Lệ lắc đầu, nói: "Ngươi biết đấy, năm nào kêu hắn đi, hắn cũng từ chối. Không sao đâu, ngươi cứ mặc kệ hắn, mau ăn đi."
Thường Nhạc nghe vậy, trầm mặc một hồi lâu, sau đó lại khoa tay nói: Ta đi gọi Nhị thúc.
Y cởi tạp dề ra, gọi Tiểu Hạo, rồi cùng nhau đi ra ngoài.
"Này, Nhạc ca nhi..."
Văn Lệ ở phía sau thấy vậy, thở dài, đặt chén đũa xuống, đi theo bọn họ.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Tới nhà Nhị thúc, thấy ông đang ngồi trong bếp uống cháo. Ông nhìn hai huynh đệ Nhạc ca nhi vừa bước vào, liền ngây ngẩn cả người.
"Tiểu Nhạc, Tiểu Hạo, sao các ngươi lại đến đây? Không phải đang ăn điểm tâm sao?"
Thường Nhạc khoa tay, Thường Hạo nói: "Nhị thúc, ca của con mời người cùng qua đó ăn điểm tâm."
Thường Thắng khựng người một chút, rũ mắt, sau đó lại ngẩng đầu, cười ngây ngô đáp: "Ta, không được tiện. Các ngươi mau trở về ăn điểm tâm đi, trời lạnh, đồ ăn sẽ nguội mất."
Thường Nhạc nhìn Nhị thúc của mình, thật lâu sau, y mới khoa tay nói.
Thường Hạo dịch lại: "Ca của con nói, chuyện năm đó chỉ là ngoài ý muốn, ca không trách ngài, ngài không cần tự trách.