Editor: Aubrey.
Xế chiều hôm nay, thời gian mà tiệm bận rộn nhất đã qua, mọi người ai cũng mệt mỏi.
Lúc này, một hán tử cao đen khiêng một bao tải vào tiệm ăn vặt, không biết bên trong là gì, có vẻ như rất nặng.
Hán tử đặt bao tải trên mặt đất, thấy Sướng ca nhi, hắn lập tức gọi: "Sướng ca nhi."
Sướng ca nhi tò mò quay đầu lại, không có khách nhân nào trực tiếp kêu tên của y như vậy. Y vừa thấy người gọi là ai, lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên: "Đại Giang?!"
"Ừ." Đại Giang gật đầu cười cười, hỏi: "Dư đại ca và Nhạc ca nhi có ở đây không?"
"Có, có. Ta mang ngươi đi gặp họ." Sướng ca nhi cười gật đầu, vừa đi vừa nói: "Ta nghe Nhạc ca nhi nói ngươi đi theo đoàn thuyền, hơn nửa năm rồi, ngươi vẫn khoẻ chứ? Đi theo đoàn thuyền có phải đã đến rất nhiều nơi rồi không?"
Năm trước, từ khi Đại Giang bỏ nhà ra đi, không còn ai gặp lại hắn nữa. Nghe tiếng nói của Sướng ca nhi, những nhân công khác đều tò mò quay qua nhìn, thấy là Đại Giang, bọn họ lập tức sôi nổi hỏi thăm hắn.
"Đại Giang! Lâu rồi không gặp."
"Đại Giang! Ha ha, sao ngươi còn đen hơn trước vậy?"
"Đại Giang!"
...
Đại Giang vừa khiêng bao tải, vừa vẫy tay với từng thôn dân, chào hỏi bọn họ, rồi mới trả lời Sướng ca nhi: "Phải, ta đi từ nam tới bắc, mỗi nơi mỗi văn hoá khác nhau, ta được học thêm không ít kiến thức."
Hai người đến nhà bếp, Nhạc ca nhi nghe âm thanh bên ngoài, đã chạy ra tới cửa. Vừa thấy Đại Giang, y lập tức giơ bàn tay dính đầy bột mì của mình lên chào hắn.
Đại Giang thấy Nhạc ca nhi, biểu tình tức khắc trở nên nhu hoà, hắn cười ngây ngô nói: "Nhạc ca nhi, đã lâu không gặp."
Nhạc ca nhi cười gật đầu.
A ma của Sướng ca nhi đi ra, vừa thấy Đại Giang cũng chào hỏi: "Đại Giang đã về rồi!"
Hắn gật đầu, đáp: "Thúc sao."
A ma của Sướng ca nhi nói: "Trở về là tốt, trở về là tốt."
Nhạc ca nhi chỉ hậu viện, khoa tay với Sướng ca nhi, ý bảo mang Đại Giang ra hậu viện ngồi.
Sướng ca nhi gật đầu, nói với Đại Giang: "Đến hậu viện ngồi đi, ở đó có bàn ghế, rất mát mẻ."
Đại Giang đi theo Sướng ca nhi.
Tại hậu viện, Dư Thanh Trạch đang trả tiền cho người đưa than, thấy Đại Giang và Sướng ca nhi đi tới, hắn kinh ngạc hỏi: "Đại Giang! Ngươi về rồi?"
Đại Giang đi đến dưới tàng cây hoa quế, thả bao tải xuống, chào một tiếng: "Dư đại ca."
Dư Thanh Trạch tiễn người đưa than xong, lập tức trở lại, chỉ ghế đá, nói: "Ngồi xuống đi, ngươi về từ khi nào?"
"Vừa xuống thuyền là ta đi gặp các ngươi ngay." Đại Giang ngồi xuống, đáp.
"Vừa xuống thuyền? Vậy ăn gì chưa?" Nghe hắn nói vừa xuống thuyền, Dư Thanh Trạch quay qua nói với Sướng ca nhi: "Sướng ca nhi, làm phiền ngươi giúp ta mang trà và điểm tâm đến đây."
"Được." Sướng ca nhi sảng khoái đồng ý, lại nói với Đại Giang: "Ngươi chờ một chút, ta đi lấy điểm tâm cho ngươi ăn."
Đại Giang cười nói: "Dư đại ca, Sướng ca nhi, không cần phiền như vậy."
"Không sao cả, ăn thử đi, các ngươi đi thuyền nhiều ngày vất vả rồi." Dư Thanh Trạch nói.
Sướng ca nhi mới vừa xoay người, Nhạc ca nhi đã rửa tay, bưng một mâm điểm tâm và trà tới.
"Nhạc ca nhi tới rồi, vậy Đại Giang, ta đi trước đây, bên ngoài còn có khách, khi nào xong việc ta sẽ quay lại nói chuyện với ngươi." Thấy Nhạc ca nhi đã bưng điểm tâm và trà tới, Sướng ca nhi nói với Đại Giang một tiếng, rồi quay lại tiếp tục làm việc. Hiện tại vẫn đang trong giờ buôn bán, y không tiện đi lâu.
"Được, ngươi đi làm việc đi." Đại Giang đáp.
Sướng ca nhi quay lại đại sảnh.
Nhạc ca nhi đặt điểm tâm xuống, bưng ấm trà rót một tách trà cho Đại Giang, đưa cho hắn.
"Cảm ơn Nhạc ca nhi, ta tự mình làm được." Đại Giang vội nhận trà, ngón tay lướt qua tay của Nhạc ca nhi, hắn nhanh chóng đặt trà lên bàn, cúi đầu, hai tay đặt dưới bàn đá, vuốt ve một chút.
Dư Thanh Trạch thấy thế, đặt điểm tâm lên bàn, nói: "Đại Giang, nếm thử đi, trên thuyền không có cơ hội ăn mấy món này đâu."
Gắp điểm tâm vào chén, lấy một đôi đũa đặt trước mặt Đại Giang, Dư Thanh Trạch quay đầu nói với Nhạc ca nhi: "Phu lang, đi lấy thêm sườn và cánh gà đến đây, lấy một lọ rượu hoa quế, sẵn tiện lấy cho ta một bộ chén đũa. Ta và Đại Giang uống vài ly, hàn thuyên một chút."
Nhạc ca nhi gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Phu lang? Nghe Dư Thanh Trạch gọi Nhạc ca nhi như vậy, Đại Giang thầm nắm chặt tay, ngẩng đầu nói: "...Dư đại ca, Nhạc ca nhi, các ngươi, thành thân rồi?"
Nhạc ca nhi cười gật đầu, xoay người đến nhà bếp.
Dư Thanh Trạch thấy Đại Giang nhìn theo bóng lưng của Nhạc ca nhi, biểu tình rất cô đơn, hắn thầm thở dài. Sau đó, hắn làm như chưa phát hiện ra chuyện gì, cười nói: "Vừa thành thân một tháng trước, nếu ngươi về sớm một tháng là có thể uống rượu mừng của ta rồi."
Nghe vậy, Đại Giang lấy lại tinh thần, ánh mắt lấp lóe, dùng sức nhéo đùi của mình.
Cảm giác đau đớn trên chân khiến hắn tỉnh táo hơn một chút, hắn không ngừng nhắc nhở mình Nhạc ca nhi đã thành thân rồi, không phải mình đã sớm quyết định chúc phúc cho y và Dư đại ca rồi sao? Không phải đã sớm quyết định buông tay rồi sao? Không được nhìn y chằm chằm, không được lộ ra biểu tình khác thường, không được để cho Dư đại ca phát hiện ra mình đối với Nhạc ca nhi...
https://aubreyfluer.wordpress.com
Hắn nhếch khoé môi, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Chúc mừng các ngươi. Ta thật là, không kịp chuẩn bị lễ vật gì, ngày mai ta sẽ đi mua sau."
"Không cần khách khí như vậy. Nào! Lại đây, ăn thử đi." Dư Thanh Trạch cười nói, sau đó nói sang chuyện khác: "Mấy tháng qua ngươi cùng đoàn thuyền đi tới những nơi nào rồi? Trực tiếp ra biển chuyển hàng, hay đi bằng đường sông?"
Đại Giang uống một ngụm trà, ăn một miếng thịt, rồi đáp: "Cả hai, đi tổng cộng ba chuyến, nếu đi gần thì mất hai tháng, xa thì mất ba tháng. Ta đã đi từ