Chương 2:
Lận Bắc dự định diễn lại màn kịch cũ, lần nữa hoa hoa lệ lệ ngất xỉu trước cửa quán trọ.
May mà Tạ đại nhân, không phải, là Tạ đại nhân trong lúc khó khăn, vẫn không quên hành hiệp trượng nghĩa, can đảm cứu giúp người té ngã trước cửa, cũng không mảy may nghĩ đến chuyện mình là bị lừa gạt.
Lúc Lận Bắc "tỉnh lại" thì bên ngoài trời đã mưa lác đác.
Từng hạt từng hạt mưa tí tách rơi, thanh âm nhịp nhàng phảng phất giống như một bài hát ru con lay động. Nàng một tay chống người ngồi thẳng dậy, một tay còn lại không quên xoa trán, nhìn bốn phía.
Là một căn phòng sơ sài, chắc là phòng bếp, thoạt nhìn rất đơn sơ, chỉ có một cái bếp củi cùng một chiếc giường nhỏ, dưới lò vẫn còn chút lửa lách tách. Trong góc còn có một cái bàn nhỏ bị gãy chân, bên trên đặt một cái bát sứ lớn, may mà không có rơi vỡ.
...Chờ đã, trong phòng bếp sao lại có giường?
Nàng từ trong phòng bếp đi ra. Trước mặt là một khoảng sân lớn, cũng không có đồ vật gì quá đặc biệt, phía tây bắc có một gốc cây tùng, vào mùa này đã bắt đầu rụng lá, cành khô trơ trụi như một lão nhân trăm tuổi, vượt bao thăng trầm, từ từ già đi.
Thứ khiến người ta không ngừng chú ý chính là trong bốn góc nhà xuất hiện rất nhiều viên đá đen xám lâu đời, được tuần tự xếp chồng lên nhau từ lớn đến nhỏ, mỗi viên đá đều có hình thù kì quái. Ở gần phòng bếp, hầu hết đều là các tảng đá hình mèo, kích thước có chút lớn, thoạt nhìn có vẻ như tay nghề không ổn lắm, nhưng khi nhìn về phía tiền sảnh, hình dáng càng ngày càng tinh xảo hơn.
Qua khỏi sân chính là cửa trước, Lận Bắc vừa đi ra ngoài vừa lên tiếng thăm dò nhưng vẫn không có ai đáp lời. Chỉ có một chú mèo lười, bộ lông đen trắng đan xen, dù nhìn thế nào cũng không thấy được chút cao sang nào, thoải mái cong đuôi cuộn thành vòng tròn, nằm im trên mặt đất, một chút ảnh hưởng cũng không có. Lận Bắc không muốn đánh thức mèo nhỏ đang ngủ say, đành vòng qua nó mà đi. Mới bước được mấy bước liền thấy phía trước có người đi tới.
Lận Bắc nghĩ thầm, không biết có nên tỏ ra đáng thương một chút không, người này lúc trước vừa mới gặp đã phóng khoáng cho nàng bạc, hẳn phải là một người có lòng thiện lương. Nàng còn đang bận rối rắm suy tư thì Tạ Thanh Dung đã cầm một bầu rượu chầm chậm đi tới: "Ngươi thoạt nhìn có chút quen mắt?"
Lận Bắc: "...."
Nàng sờ sờ mặt mình, có chút nóng đỏ, ngượng ngùng cười nói: "Là người giống người thôi, cũng không có gì khó hiểu nha!..."
Tạ Thanh Dung đánh giá nàng, trên mặt toàn bộ là biểu tình "Ngươi đây là định lừa ta hay sao?", hắng giọng nói: "Ta có nhiều thứ không dám nói nhưng chính là trí nhớ rất tốt..."
Lận Bắc không nghĩ tới hắn lại nhớ được một lần tình cờ gặp mặt nhiều năm trước như vậy, hơn nữa bản thân vốn là chột dạ, vì một câu này liền không thể chống đỡ nổi nữa, nàng đành thỉnh cầu nói: "Tạ đại nhân, mặc kệ thế nào, ngươi đều đã cứu ta một mạng, nếu như ngươi không chê..."
"Không cần." Tạ Thanh Dung lúc này lại mỉm cười, xua tay: "Ta đang không rảnh dọn dẹp. Ngươi giúp ta đem phòng bếp thu thập thật tốt liền tính là xong."
Lận Bắc:.....
Một câu liền phủi sạch vậy sao?
Khóe miệng Lận Bắc khẽ giật, chỉ có thể tiếp tục kiên trì nói thêm: "Tạ đại nhân..."
"Lại nói thêm, mấy lời ngươi vừa nói thật sự có chút quen thuộc." Tạ Thanh Dung thở dài một hơi, trong giọng nói chất chứa vài phần sầu não: "À cũng đúng, ta trước đây đúng là Tạ đại nhân gì đó như trong miệng ngươi nói, lúc đó đúng là có rất nhiều người hỏi chuyện ta ngại hay không các thứ. Chỉ là ngươi lúc này có chút chậm trễ rồi, ta đã không còn là vị Tạ đại nhân kia, coi như ta không ngại, cũng không còn để ý."
Khuôn mặt của hắn càng bình tĩnh, càng khiến người ta kinh hãi khi biết thật ra hắn đối với ba lần giáng chức này là có bao nhiêu khắc sâu.
--------
Lận Bắc không hề từ bỏ.
Qua mấy ngày, nàng lại tìm đến Tạ Thanh Dung.
Hắn lần này không bận bịu chuyện gì, mà là ngồi trên ghế dài, một tay cầm một bầu rượu, uống một ngụm, sau đó chuyên chú điêu khắc... Tượng người?
Lận Bắc không biết phải chào hỏi thế nào, liền len lén to gan đi lên bậc thềm, muốn để hắn hỏi mình trước.
Không hề chú ý.
Lận Bắc nắm thật chặt y phục, không để ý mà ngã nhào ra đất, tạo ra tiếng vang cũng thật lớn.
Thế mà một cái liếc nhìn hắn cũng không cho nàng.
Lận Bắc bất đắc dĩ, có chút chán chường mà ngồi trên bậc thềm.
Bầu trời bên ngoài đã bắt đầu tối đen, mây trời vần vũ, người trên đường ai cũng vội vàng bước nhanh, ngay cả mấy người bán hàng cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Có người cùng nhau che dù, có người vội vàng trốn dưới mái hiên, có người đội mưa đi tới... Mỗi người trước mặt nàng hoặc gian nan hoặc vui sướng, ai cũng có nơi để đi, thảng hoặc biến tan...
Lận Bắc từ đầu tới cuối không hề nhúc nhích, an vị ngồi trên bậc thềm, dùng sức ôm lấy cánh tay của mình, cho chính mình một chút ấm áp.
Tạ Thanh Dung thi thoảng hớp một ít rượu, phần lớn thời gian là để tâm tới tác phẩm điêu khắc trước mặt, hàng mi hơi rũ, ánh mắt chuyên chú vô cùng. Có không ít bụi gỗ rơi xuống người hắn, hắn cũng không để ý. Lận Bắc nhìn ra được tâm tình hắn không tệ, hoàn toàn không bị khí trời xung quanh làm ảnh hưởng.
Nàng ngồi im tại chỗ, ôm lấy tay mình, lẳng lặng đợi một thời cơ.
Trận mưa này thật sự là mãi không ngớt. Vốn bắt đầu mưa từ lúc trời còn nắng chiều, hiện tại cũng đã qua hai canh giờ, y phục của Lận Bắc bị hơi nước làm ẩm đã bắt đầu có chút dày nặng.
Có lẽ là đã đến lúc hoàn thành, nét mặt Tạ Thanh Dung lộ ra ý cười nhàn nhạt, lần nữa giơ bầu rượu lên, những giọt rượu cuối cùng liền rơi vào miệng hắn. Hắn có chút không ưng ý, lầm bầm kỳ quái: "Ai? Sao đã hết rồi?" Ngay lập tức, những ngón tay mảnh khảnh của hắn nới lỏng bình rượu, cũng không làm rơi, vô cùng hụt hẫng, vô cùng không vui.
Lận Bắc chọn ngay lúc đó để xuất hiện trước mặt hắn. Thân hình nàng vốn nhỏ gầy, y phục trên người lại ẩm ướt, thoạt nhìn có chút chật vật thê thảm.
Nàng đã đi tới trước mặt hắn, Tạ Thanh Dung đương nhiên phải nhìn đến nàng. Đôi mắt đen nhánh sáng ngời kia đang nửa nhắm nửa mở, đem theo tia nghi ngờ đánh giá nàng, lông mày hắn lập tức nhíu lại: "Cô nương, nhìn ngươi có chút quen?"
Lận Bắc lập tức cúi đầu, không đáp lại ánh nhìn của hắn mà là nhìn về bầu rượu còn lơ lửng trong tay hắn. Không thể phủ nhận, tay hắn rất đẹp mắt, thon dài trắng nõn, đường nét thanh thoát vô cùng.
Nàng khẽ cúi người, đem bầu rượu cầm lên. Nàng vẫn không nhìn Tạ Thanh Dung, chỉ cúi đầu, ôm bầu rượu vội nói: "Ngươi chờ ta."
Sau đó lập tức xông vào trong màn mưa.
Trong trấn nhỏ này, rượu ngon nhất là