Chương 4:
Sáng sớm thức dậy liền có chút đói bụng, Lận Bắc không do dự tiến vào phòng bếp dùng chỗ gạo cùng nguyên liệu trong tủ để làm cơm. Lúc trước Tạ Thanh Dung cũng đã nói rồi, trong thời hạn ba ngày này nàng hoàn toàn có thể sử dụng các nguyên liệu trong bếp để làm thức ăn cho nên Lận Bắc cũng không khách khí mà trổ tài.
Miệt mài cùng chăm chú mất một ít thời gian thì cũng hoàn thành, bất quá lúc này trời lại tiếp tục mưa to, nàng cũng không xác định được đã là mấy giờ cho nên cũng không biết Tạ Thanh Dung kia đã rời giường hay chưa. Nàng còn đang do dự thì người cũng đã đến trước cửa phòng bếp, có chút cười cười, hỏi: "Đêm qua ngủ ngon giấc chứ?"
Lận Bắc không do dự gật đầu.
Tạ Thanh Dung nhíu mi, không tin, nhìn nàng chăm chú. Đây là một nữ nhân ôn nhu thanh tú, cũng không tính là tuyệt sắc giai nhân, bất quá khuôn mặt tròn nhỏ cùng đôi mắt long lanh kia thật dễ dàng chiếm được hảo cảm của người đối diện. Bất quá, hắn là có điểm không vui, chưa từ bỏ ý định mà quan sát kĩ một lượt, quầng thâm mắt hoàn toàn không có, chứng tỏ hôm qua là nghỉ ngơi rất tốt.
Lận Bắc rụt cổ, khó hiểu nhìn người kia phát giận.
Hắn lại đột nhiên hỏi: "Ngươi tên gì?"
Lận Bắc lại không theo kịp hắn, máy móc trả lời: "Lận Bắc."
"Vậy ngươi họ gì?"
"Họ Lận."
" Lận Bắc? Tốt." Hắn vừa nói vừa đi tới nhìn thức ăn bày trên bếp, cũng không phải là đồ ăn mĩ vị, gì bất quá cháo hoa này lại tỏa mùi hương thơm hấp dẫn, tay nghề so với hắn tốt hơn rất nhiều.
Chậm rãi đem ra tiền sảnh, hắn ngồi xuống bàn thử một ít, phảng phất như đang thưởng thức một món ngon danh bất hư truyền. Thoạt nhìn qua, hắn như không phải ở trong một quán trọ nho nhỏ sơ sài mà là đang ở nơi lầu son gác tía, bình tĩnh cùng trấn định dùng bữa. So với động tác uống rượu tiêu sái bất cần không dứt, động tác lúc dùng cơm của Tạ Thanh Dung mang theo tao nhã cùng nội liễm, hút mắt vô cùng. Xong một muỗng này hắn mới quay lại nhìn Lận Bắc, đáy mắt mang theo phức tạp cùng tìm tòi thoáng qua, khóe miệng cong lên: "Ta là Tạ Thanh Dung."
Đây mới là lúc bọn họ chân chính quen biết nhau, chân chính biết được tên họ nhau.
Đã qua đều là nhạt nhòa không rõ, bắt đầu bây giờ mới chính là tương lai....
Nàng như đem mấy chữ này cắn giữa răng môi một lần, im lặng không đáp. Tạ Thanh Dung xoay người, định tiếp tục dùng bữa, lại hất cằm về phía chén cháo hoa đối diện hắn: "Tới ăn đi."
Lận Bắc gật đầu, ngoan ngoãn dùng cơm.
Hai người ngồi đối diện nhau, chậm rãi dùng cơm. Lúc này so với không khí giương cung bạt kiếm là hoàn toàn bất đồng, thế mà lại đè nén đến không chịu nổi.
Xong bữa cơm, Tạ Thanh Dung đem biểu tình chờ xem kịch vui, khóe miệng nhếch lên, thả ra một câu: "Làm cơm cũng không tệ."
Đột nhiên được khen ngợi, Lận Bắc lại có chút đề phòng, cái ánh mắt toàn ý đùa vui cùng chế nhạo kia là thế nào...
Quả nhiên, thanh âm dễ nghe của hắn lại vang lên: "Ngươi có thể ở lại. Bất quá...." Hắn chỉ cửa lớn: "Ngươi phải giải quyết thật tốt thanh âm cổ quái lần trước cho ta!"
Thì ra, thanh âm khủng khiếp vang vọng kia không phải của thú hoang, cũng không phải của ma quỷ gì, mà là tiếng khóc của đứa nhỏ nhà bên cạnh. Tiểu hài tử này gần đây thường xuyên khóc nháo lúc đêm hôm khuya khoắt không rõ lý do, đã mời không ít đại phu nhưng chẳng có chút hiệu quả nào. Dù sao cũng là chuyện do con người tạo ra, Lận Bắc đã nắm sơ lược vấn đề, chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng xử lý hơn rất nhiều.
Có ba phương pháp.
Đầu tiên là làm cho Tạ Thanh Dung không nghe thấy những thanh âm kia nữa, ví dụ như bịt tai các thứ. Cái này là không có khả năng, Tạ Thanh Dung chắc chắn sẽ không chịu ủy khuất như vậy.
Cách thứ hai là khiến cho gia đình kia dọn đi, như vậy sẽ không phải nghe nữa.
Xem ra cũng hay.
Lận Bắc liền đi hỏi thăm xung quanh về bối cảnh gia đình này. Nhà cách vách có tổng cộng 3 người. Vị lão nhân trong nhà thường được gọi là "Thất thúc", phụ cận xa gần đều biết hắn là người có thuật đánh bắt cá cao siêu, là người phúc hậu, tốt tính, có được không ít cảm tình cùng tôn kính từ những người xung quanh.
Có người nói hắn cùng con cái là từ phương Bắc chuyển tới. Đứa con trai của Thất thúc gọi là Lưu Ngẫu Thư, cũng được xem là một nhân vật truyền kì trong vùng. Nguyên bản lúc trước là một vị quan Huyện úy, cũng không tính là quan lớn nhưng nói thế nào thì cũng là người của triều đình, ở vùng sơn thôn hoang vu hẻo lánh này chính là một chuyện tốt. Nhưng cũng không hiểu vì sao hắn lại từ quan, trở về làm một người tiều phu. Lúc hắn từ quan còn mang theo một đứa nhỏ, chưa tới một tuổi, chính là lứa tuổi dễ khóc quấy nhất.
Tùy tiện nghe ngóng liền nắm rõ được sự tình, như vậy chỉ có thể sử dụng biện pháp cuối cùng. Đó là chữa trị thật tốt cho đứa trẻ kia.
Lận Bắc tuy nói là biết rõ thảo dược, cũng được cha cho xem qua mấy quyển sách thuốc nhưng đều là lý luận suông. Cha nàng không thích cùng người khác giao lưu, liền vào trong núi. Lận Bắc từ nhỏ theo phụ thân, tính cách cũng rất an tĩnh. Với tính cách này của nàng, số người nàng gặp qua cũng không có mấy chứ đừng nói tới biểu diễn y thuật của mình. Cho nên Lận Bắc suy nghĩ một chút, tốt nhất vẫn là mời mời đại phu, xem có thể chữa khỏi hay không.
Nhưng cái này cũng có điểm khó. Trấn nhỏ này tổng cộng chỉ có hai hộ theo nghề thuốc, một nhà trước đó không lâu vừa mới qua đời, đây cũng là thôn hộ Lận Bắc thường qua lại buôn bán thảo dược.
Nhà còn lại chính là Từ đại phu. Vị đại phu này gọi là lang băm thì có chút quá quắt nhưng thật ra cũng không khác mấy. Ban đầu Lận Bắc đem thảo dược bán cho nhà hắn trước, về sau phát hiện cái người kia đem số thảo dược của nàng bán ra với giá cao gấp ba bốn lần, lại còn cố ý khuyến khích những người đến xem bệnh chỉ nên mua thuốc của hắn.
Có một lần Lận Bắc đem thảo dược tới thì gặp một vị phụ nhân mang theo con nhỏ đến xem bệnh. Đứa bé kia nghẹn xanh cả mặt, hắn chỉ nhìn một cái liền bắt đầu ba hoa chích chòe. Nói cái gì mà hư đầu úng não gì đó, khiến cho vị phụ nhân kia phải mua thêm một đống thuốc.
Lận Bắc cũng có chút y lý, chứng kiến hắn đem thuốc trị bệnh cùng một đống thuốc không cần thiết trộn cùng một chỗ, liều lượng cũng cắt bớt. Nếu thật sự uống theo toa thuốc này thì bệnh tình sẽ có chút thuyên giảm nhưng đoán chừng sẽ dây dưa mãi không hết, phải bốc thêm nhiều lần thuốc nữa. Từ đó về sau Lận Bắc không bán thuốc cho y quán đó nữa.
Bất quá, nàng cũng nên nhìn qua tiểu tử nhà bên một chút rồi mới có thể tính toán tiếp được.
Sự tình xem ra cũng không khó khăn như nàng nghĩ. Qua mấy hôm mưa dầm trời cũng đã hửng nắng. Lận Bắc nhìn nhìn một chút, trong sân tiểu viện bên cạnh liền phơi không ít y phục của trẻ nhỏ cùng đại nhân.
Núi không