Chương 6:
Nàng chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bất tri bất giác đã đi tới trước mặt Tạ Thanh Dung.
Hắn cười cười, hỏi: "Thế nào? Không tự tin sao?"
Lận Bắc thu dọn tâm tình, nhẹ giọng đáp: "Đã nắm chắc được tình hình, biện pháp cũng đã rõ, chỉ thiếu một vị thuốc mà thôi."
Hắn nhíu mày: "Thuốc?"
" Nấm ve sầu thiên tử." nàng nói.
Nấm ve sầu thiên tử? Đây là thuốc gì? Tạ Thanh Dung chưa từng nghe tới.
Lận Bắc giải thích: "Cái này là một loại nấm thường mọc trong rừng trúc, nửa là trùng nửa là nấm, chính là một loại nấm mọc ra từ lưng ve sầu, là một phương thuốc trị trẻ nhỏ khóc dạ đề rất tốt, gọi là nấm ve sầu thiên tử."
Thứ này là một loại thảo dược, tựa như nấm, lại tựa như ve sầu, chia làm hai phần, dưới gốc là thân ve sầu, từ trên lưng ve sầu lại mọc ra một loại nấm, cũng có nhiều màu sắc khác nhau, thông thường chỉ có ở những rừng trúc trên núi cao hơn sáu trăm thước.
Tạ Thanh Dung hỏi tiếp: "Rừng trúc? Vậy ngươi định đi vào rừng trúc sao?"
Lận Bắc gật đầu, điều đương nhiên không phải sao?
"Để ta giúp ngươi."
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lận Bắc, hắn nói buồn cười nói: "Sao lại nhìn ta như thế? Ngươi biết rừng trúc ở đâu quanh đây sao? Lại còn muốn lừa mình dối người à?"
Lận Bắc:....
Đúng là nàng đối với trấn nhỏ này có chút không quen thuộc, cũng không biết rừng trúc ở đâu thật, nếu còn ở trong núi như lúc trước, nàng đương nhiên sẽ biết không ít rừng trúc cao hơn sáu, bảy trăm mét nha. Bất quá nàng không tin Tạ Thanh Dung thoạt nhìn "Cửa không rời, cổng không mở" kia lại biết rừng trúc ở nơi nào. Thi thoảng tốt xấu gì hắn cũng phải đến tửu phường mua chút rượu, kể từ sau khi nàng tới, Tạ Thanh Dung là hoàn toàn không ra khỏi cửa nữa rồi.
Tạ Thanh Dung nhìn vẻ mặt không tin của nàng, cũng chẳng buồn giải thích, lười biếng ngáp một cái: "Đừng nhìn ta, ta cũng không biết. Chuyện cần người biết thì nên giao cho người biết chuyện, ta còn bận, cứ vậy đi."
Lận Bắc:...
Ngày hôm sau Lận Bắc liền thấy được "người biết chuyện". Nàng chưa từng gặp qua, mặt mũi ngăm đen, y phục rách rưới, khuôn mặt gầy gò, liếm liếm môi khô, thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt về phía mấy món đang bày trên bàn.
Tạ Thanh Dung chưa động đũa: "Thế nào? Ổn không?"
"Đương nhiên." Người ăn xin không ngừng gật đầu.
"Đã tìm được người thì toàn bộ chỗ này là cho ngươi."
Khất cái liền tiến đến vui vẻ ăn, Tạ Thanh Dung nói: "Được rồi, cẩn thận nghẹn, cũng không ai giành với ngươi. Là người này sao?"
Ngu Tử Dã vẫn luôn lẳng lặng nhìn Tạ Thanh Dung, cũng không màn liếc mắt tới bàn cơm, nghe nói tới mình cũng chỉ động đậy môi, không nói gì. Lận Bắc vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc khi thấy Ngu Tử Dã. Nàng xác thực không ngờ Tạ Thanh Dung lại đem Ngu Tử Dã gọi tới, xem ra bọn họ đã rất lâu rồi không gặp nhau. Nàng quay đầu nhìn lại, Tạ Thanh Dung đã vặn eo bẻ cổ đứng lên, lười nhác phất tay, để lại mấy chữ: "Không cần cảm tạ."
Lận Bắc cảm kích nhìn theo thân ảnh tựa vân đạm phong kinh kia rời đi, ánh mắt lại chuyển về phía Ngu Tử Dã. Sau trận sinh bệnh lần đó hắn đã gầy đi rất nhiều, hiện tại tình trạng của hắn xem ra chưa khôi phục hoàn toàn, bất quá chuyển biến rất tốt.
Nàng mừng rõ hỏi: "Thân thể của ngươi thế nào rồi?"
Ngu Tử Dã gãi đầu, thói quen cũng đã lâu không thay đổi: "Ổn hơn nhiều."
"Thật tốt rồi.", nàng cười. Ngu Tử Dã nhìn lúm đồng tiền ẩn hiện của nàng, miệng định hỏi nhưng cũng không nói ra, nhìn thoáng qua quán trọ, đổi đề tài: "Ngươi định bao giờ thì trở về?"
Khất cái bên cạnh ăn đến quên trời quên đất, đột nhiên sặc một cái. Lận Bắc vội vã rót cho hắn chén nước, còn giúp hắn vỗ lưng.
Tiểu tử kia nghẹn đến đỏ bừng, khó khăn một hồi mới có thể rụt rè hỏi: