Ăn bánh bao, uống canh trứng, Lư Hủ cảm thấy nhân sinh viên mãn.
Các đệ đệ muội muội của hắn cũng ăn được một bụng no đủ.
duy nhất không được hoàn mỹ chính là Nguyên Mạn Nương ăn hay là màn thầu chua của nàng.
Tam phu nhân cho một chén kia, không đủ ăn.
Cho dù nơi này của bọn họ chính là nơi sản xuất lúa mì, nhưng cũng không ai nỡ ăn.
Nếu điều kiện tốt, nơi này có nhiều loại cây đa, điều kiện không tốt thì bán lúa mạch ăn ngũ cốc.
Tam phu nhân gia vẫn là bởi vì hôm nay nàng mừng thọ, mới chưng một nồi màn thầu màu trắng.
Lư Hủ nghĩ nghĩ, chờ ốc đồng xào ra, bưng một bát tới cửa nhà Tam Nãi Nãi.
Tam phu nhân ngượng ngùng, liên tục từ chối:- Thuỷ Tú ở nhà ngươi vừa ăn ốc vừa ăn đường, đây đều phải bán lấy tiền, mau bưng trở về.
Lư Hủ cong người, cầm chén cho cháu trai của nàng là Lư Sơn Phong:- Đều là thân thích, bọn người Thuỷ Tú đều gọi ca ca ta, đúng không Sơn Phong, Cầm.
Sơn Phong bưng bát chạy.
Thấy lão thái thái muốn bắt cháu trai, Lư Hủ vội vàng gọi người lại:- Tam phu nhân ta có chính sự muốn nói với ngài.
Nhìn thấy Sơn Phong xuyên vào trong phòng, Lư Hủ cũng thật sự sốt ruột, Tam phu nhân cũng đang nghỉ ngơi.
Thân thích gian trướng tính không được rõ ràng, ngày bình thường nàng giúp đỡ Nguyên Mạn Nương là được, Tam phu nhân ôn tồn hỏi:- Hủ oa tử, ngươi nói chuyện gì vậy?Lư Hủ cười xấu hổ hỏi:- Người ta có bán màn thầu không?Tam phu nhân chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, hiểu ngầm ý tứ của hắn, có chút đau lòng nói:- Ta bưng cho ngươi một chén nữa?Lư Hủ biết nàng hiểu lầm.
Tuy nói về giá cả, một chén ốc đồng của hắn còn đắt hơn cả màn thầu, nhưng người trong thôn luôn cảm thấy cái gì cũng không đáng giá bằng lương thực, đặc biệt là nếu như có thể đào rau dại trên núi, có thể nhặt được ốc đồng từ trong sông.
Lư Hủ giải thích:- Không đúng không đúng, ta muốn hỏi một chút, màn thầu của ngài tốt như vậy, sao lại không bán chứ?Tam phu nhân:- Hội chợ bán?Lư Hủ:- Đúng rồi.
Tam phu nhân bị chủ ý không đáng tin của hắn chọc cười:- Vậy thì ai mua? Nhà ai sẽ không chưng màn thầu?Lư Hủ nói:- Sao lại không có ai mua? Sẽ chưng nhiều màn thầu, hấp hơi ăn ngon ít nha.
Niên đại này không dùng phấn lên men, lên men toàn dựa vào mặt lời dẫn, nếu dùng không tốt thì sẽ dễ bị chua, tạp khuẩn còn nhiều.
Nhưng có bao nhiêu mặt phóng bao nhiêu lời dẫn, tất cả đều là kỹ thuật sống.
Lời nói thì ít, nhưng mặt thì không mở.
Lời nói nhiều, mặt chua.
Nước xám ít, mặt vẫn chua chua.
Nước xám nhiều hơn, mặt lại muốn vàng lên.
Càng đừng nói là thời gian lên men không giống nhau, điều kiện ôn dịch khác nhau.
Tóm lại, toàn dựa vào kinh nghiệm cùng xúc cảm, còn có chút thiên phú huyền học vi diệu, mẹ kế của hắn đã hoàn toàn không điểm lên kỹ năng này.
Hắn ngẫm lại màn thầu nhà hắn, nghĩ đến màn thầu béo chưng mềm của Tam Nãi Nãi, nói ra lại càng thêm chân tình.
- Ta ăn bánh bao trên thị trấn, mặt hấp không đúng chỗ, so với ngài hấp thì kém xa.
Tam phu nhân do dự:- Người ta là bánh bao.
Lư Hủ:- Ngài cũng có thể chưng bánh bao nha, bánh bao của gia tộc trên trấn kia, người điều đến cũng chỉ tương đương với mẹ ta.
Tam phu nhân khiếp sợ, bật thốt lên:- Vậy có thể bán ra ngoài được không?Nói xong nàng liền xấu hổ.
Nhưng thật ra Lư Hủ không ngại ngùng, còn liên tục gật đầu:- Làm ăn còn khá tốt.
Tam phu nhân bỗng dâng lên chút lòng tin, nhưng vẫn rất do dự:- Người ta ở đó bán lâu như vậy, ta đột nhiên đi có thể được không?Lư Hủ tiếp tục đưa ra chủ ý cho nàng:- Sao không được, uống Mã Trấn cũng không phải nhà bọn họ, còn có thể không bán cho người khác à? Không nói cái khác, trên thị trấn chỉ bán đậu hủ đã có ba nhà, không phải đều là làm ăn rất tốt sao?Tam phu nhân nghĩ thầm, nơi nào là khí phách của người làm ăn? Hai năm trước còn ba ngày hai lần mắng nhau, nhưng mắng cũng vô dụng, sau này người ta làm ăn ngon, sinh ý còn tốt hơn hai nhà trước.
Lư Hủ lại nói:- Bọn họ thuê cửa hàng bán, ngài liền vác giỏ bán, ai cũng không ý kiến ai, nếu ngài không muốn cạnh tranh với nhà họ, vậy không bán đồ ăn bánh bao bánh bao thịt, ngài bán bánh bao nhân đậu tím đường và bánh bao cùng màn thầu, có người yêu ăn mặn, có người yêu ăn ngọt, đây không phải là cướp sinh ý của bọn họ.
Tam phu nhân trầm tư.
Lư Hủ nói:- Theo ta thấy, cho dù ngài không tham gia hội chợ thì bán ở trong thôn chúng ta cũng là bán được, lấy tiền mua, hoặc lấy lương đổi, dù sao thì ăn ngon vì sao lại phải ăn khó ăn?Hai con dâu của nàng vẫn luôn nghe không ra tiếng, lúc này cũng không nhịn được lên tiếng:- Mẹ, hay là chúng ta thử xem?- Đúng vậy nha nương, không nói toàn bộ thôn chúng ta, ngay cả đầu chúng ta, ai không biết ngài chưng màn thầu bánh bao ngon nhất, hôn tang gả cưới làm yến hội của Lý Chính Gia đều mời ngài đi hỗ trợ đâu.
Tam phu nhân không nói lời nào.
Nhà bọn họ nhiều người, Tam Nãi nãi sinh sáu con năm con, trừ khi còn nhỏ chết non, còn lại năm trai bốn gái, cháu trai cháu gái cũng đã lớn lên, người nhiều ruộng không đủ, cũng may hiện tại nhiều ruộng hoang, không lo ăn uống, nhưng chỉ làm ruộng, trong nhà không có dư tiền, mắt thấy cháu trai muốn kết hôn, cháu gái muốn xuất giá, nàng cũng lo cho cháu trai một căn nhà mới, cho cháu gái thêm của hồi môn.
Tam phu nhân:- Ta thử xem?Lư Hủ:- Nếu ngài không yên tâm thì trước tiên cứ trưng một cái giỏ bán xem thử, bán được rồi tính, không bán được thì không bán, thừa rồi, ngài bán cho ta, nhà ta muốn rồi.
Tam phu nhân bị hắn nói giỡn:- Sao có thể thu tiền của ngươi, nếu như bán tốt, sau này ngươi đừng chưng màn thầu, đều đến nhà ta ăn.
Bà lão như sấm rền gió cuốn, ngày hôm sau đã bắt đầu chuẩn bị.
Hai ngày ở trong huyện, Lư Hủ bán ốc đồng, lão thái thái cũng vác giỏ đi chợ.
Lư Hủ vẫn như cũ sọt đến chợ sáng trước, mỗi ngày hắn đều tới, mua đồ ăn ngon còn tới tìm hắn, mới không mấy ngày đã có khách hàng quen, khách hàng quen nhiều, quen biết cũng nguyện ý thử xem, biến hoá rõ ràng nhất là hôm nay có hai khách hàng ở trên sạp của hắn giao lưu tâm đắc ăn ốc, ở sạp hàng bên cạnh chọn trái cây đại nương nghe xong, đã mua ốc đồng xào của hắn.
Lư Hủ ngộ, lại nhìn thấy hài tử lạnh lùng, liền tích cực thí ăn cho hài tử, đại nhân ngại ngùng ăn ốc đồng trên phố, tiểu hài tử có thể nha! Hài tử bình thường