Lư Hủ từ từ thương lượng với Lư Duệ:- Ngươi ném cái này đi, buổi tối ca ca làm thịt cho ngươi ăn.
Nhưng mà Lư Duệ lại ngoan cố lên, hắn không, hắn không những không ném, còn muốn nhiều hơn mà xâu!Hắn không ngủ, bước chân ngắn ngủi ở trong ổ cỏ bắt châu chấu.
Lư Hủ trốn rất xa hắn, nằm ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Hắn cho rằng Lư Duệ chơi một lát sẽ ghét, không ngờ đệ đệ của hắn nghị lực kinh người, bọn họ thu hoạch một buổi trưa lúa mạch, Lư Duệ lại bắt được một buổi trưa châu chấu, không bắt được, hắn đã chạy ra ngoài ruộng tìm, châu chấu không đánh chết, cả người đều là đất.
,Hắn túm đầu từng người, xâu chuỗi mà chỉnh tề sạch sẽ, đưa tay ra với Lư Hủ:- A!Lư Hủ bỗng nhiên nghe ra một chữ:Lư Hủ bỏ lúa mạch vào, đẩy xe chạy mất, hắn mới không nướng, kiên quyết không làm!Hắn là một cao nhân, Lư Hủ, không ăn châu chấu, không ăn ếch, không ăn thỏ, không ăn hoa não, tóm lại, ngoại trừ tôm biển ra thì không ăn bất cứ thứ gì có thể nhìn ra hình dạng cả!Lô Hủ mua được cái nồi sắt thứ nhất, rốt cuộc thực hiện phương pháp tự do mỡ, gọi ra Lư Huy, Lư Hiên, tam thúc, tứ thúc cùng nhau mở rộng phòng bếp, mở một phòng bếp nông gia, chuyên mỡ cho dầu hỏa.
Từ khi tứ thúc gia làm ra một cái bàn gỗ siêu dài, có thể làm thớt, có thể làm ghế, phía dưới để lu trữ vật, trên ghế có bày các món ăn hấp và đồ ăn, sau đó đặt vào trong giỏ để nướng.
Bên kia bếp lò đang nấu cơm xào rau, hắn bình chảo sắt nhàn rỗi đi ra, Lư Hủ chuẩn bị chờ bánh quẩy bán quá nóng lại cân nhắc bán thêm chút bánh nướng áp chảo.
- Xem ca ca của ngươi còn có chút can đảm, tới, ta nướng cho ngươi!Đợi đến khi Lư Hủ đẩy xe bỏ lúa mạch vào sân rồi trở về, hai bên ruộng của nhà bọn họ đã xảy ra cháy, mấy củ cải nhỏ bị vây thành một vòng đang ăn châu chấu nướng.
Lư Hủ vừa nhìn thấy, lửa là đầu hổ sinh, châu chấu là đệ đệ của lão bắt, sao một ngụm của Lư Văn còn nhiều hơn đệ đệ của lão?Lư Hủ hỏi:- Ngươi không thu hoạch lúa mạch ở nhà ngươi thì sao chạy tới đây được?- À, còn cần năm cân gạo nếp, năm cân gạo, mặt 50 cân.
- Mẹ ta để ta và ca ta tới hỗ trợ.
Lư Hủ nhìn ra ngoài ruộng, thấy Lư Huy đang giúp Nguyên Mạn Nương trồng lúa mạch, còn đẩy xe đẩy nhà hắn tới.
Có sự trợ giúp của Lư Huy, vận lương tăng lên rất nhanh, trời không tối đen, đã thu xong toàn bộ rồi.
Tịch Nguyệt cầm theo rổ nhặt mạch tuệ rơi xuống đất, để cho hai người bọn họ hỗ trợ đẩy xe, còn có hai người bọn họ đang ngồi nướng châu chấu, ăn như ăn dưa.
Lư Hủ đi qua dập tắt lửa, khiêng Lư Duệ lên kéo cổ áo của Lư Văn:- Đi nâng giỏ cho Tịch Nguyệt!Tiểu nhị bị hắn hỏi đến phiền không chịu nổi, chỉ cần Lư Hủ vừa vào cửa, không đợi hắn mở miệng, tiểu nhị lập tức trả lời trước:- Đại ca nhà ngươi ăn thịt buổi tối à?- Không ăn!Đồ ăn mùa hè không đủ, hắn đã ăn sạch thịt cá chép từ trong huyện về, còn dư lại một con cá chép lớn còn đang nuôi lu nước, Lư Hủ chuẩn bị nấu cá vào buổi tối.
Lư Văn đuổi theo mông của hắn chạy:- Tịch Nguyệt nói nhà ngươi buổi tối ăn thịt!- Mỗi ngày đều có một ngày ngươi tới đây, ngươi cho rằng đây là cửa hàng tạp hoá sao? Ngươi không thể mua nhiều hơn một lần được à?- Nhà ngươi không ăn thịt vào buổi tối à?Lư Văn:- Mẹ ta nói hai ngày trước ăn, hôm nay không ăn nữa.
Lư Hủ rất vui, đường đệ này của hắn còn lớn hơn cả gia tộc của hắn, Lư Chu, làm việc không được tốt, ăn cơm không nổi.
Lư Hủ trầm ngâm một tiếng:- Ngày mai nhà ngươi đi thu lúa mạch giúp gia gia sao?Lư Văn:- Đi thôi.
Lư Hủ:- Ngày mai ta dẫn Lư Chu đi cùng, ngươi nói với tam thẩm không cần đưa cơm cho gia gia kia, giữa trưa ta sẽ làm mang qua.
Tiểu nhị thích ăn, một ngày hắn được 80 văn tiền công, mà mỗi ngày cũng để lại cho hắn một cái bánh rán đường.
- Làm thịt?Lư Hủ:- Làm thịt.
- Ngày nào đó ta cũng sẽ lưu đại cho ngươi.
- Vậy ngày mai ta cũng đi!Lư Văn chân chó đẩy xe giúp Lư Hủ:- Đại ca ngươi đừng quên phần của ta.
Lư Hủ:Ngược lại là càng ngày càng quý hơn.
Một cân gạo nếp đều chín mươi văn.
Đ Lư Hủ mua gạo từ một ngày mỗi năm cân, đến một ngày mỗi lần mỗi lần mười cân, lại chuyển về năm cân.
buổi tối, khi Lư Hủ nấu cơm, Nguyên Mạn Nương đã mang theo Lư Chu, Tịch Nguyệt đến quán lúa mạch trong sân.
Bộ dáng của Bao Chân có chút khác nhau, lớn nhỏ, giá cả đều không sai biệt lắm.
Lư Hủ vẫn nghe chưởng quỹ của tửu lâu nói mới biết được, nhưng lão vẫn luôn không gặp.
Mãi đến ngày hôm đó lão thay Nguyên Mạn Nương và Nhan mẫu đi bán tú trang, mới nhìn thấy một tiểu hài tử mười bốn mười lăm tuổi vác giỏ đi bán ven đường.
Cá chép mập, một nửa thịt kho tàu của Lư Hủ, một nửa cắt lát nấu cháo, cá chép hoang dại trong sông không có một chút vị tanh, ăn như thế nào cũng không tệ.
Hắn rửa sạch sẽ hai con cá bong bóng cho Lư Duệ chơi, đệ đệ của hắn rốt cuộc tạm thời đã quên châu chấu, gương mặt nhỏ đen thui rửa sạch sẽ lại biến thành đệ đệ trắng nõn đáng yêu.
Lư Hủ gọi hắn, tiểu hài tử đã đỏ mặt, hắn cảm thấy đây là ăn trộm sinh ý của Lư Hủ, bị Lư Hủ bắt được cầm lấy giỏ cúi đầu, mặt căng đến đỏ bừng, cũng không dám nhìn hắn.
- Ca ca chúng ta đi bắt đồ ăn đi!,Lư Hủ thấy tướng mạo và tính cách của hắn đều rất hàm hậu, một thân quần áo thô đánh mụn vá, đều là người nghèo khổ, hắn khi dễ người ta làm gì?Lư Hủ lấy bánh quẩy đổi với đối phương một cái bánh chưng ăn thử.
Lư Hủ suy nghĩ thật sâu, hắn vẫn phải kiếm tiền nhiều hơn, tranh thủ làm cho cả nhà ăn nhiều thịt, sớm ngày đã quên về chút lòng trắng trứng hoang dã này rồi!Hắn không đi đương nhiên có người đi, Hàn Lộ Lãnh tiểu lâu tới kêu Lư Chu, Lư Chu nhảy ra khỏi một cái giỏ trúc lớn cỡ bàn tay đại nhân, cầm một cây trúc lãnh Tịch Nguyệt xuất phát bắt ve.
- Mẹ của ta.
Lư Hủ Vô Ngữ, huynh đệ tỷ muội của bọn họ số tuổi đều là Lư Chu và Lư Hiên, ánh mắt tốt nhất, nhất định sẽ biết, hôm nay, nếu như Lư Hiên mệt mỏi, Hàn Lộ không thể kêu động thì sẽ tới nhà hắn tìm kiếm Lư Chu.
Lư Hủ muốn tắm rửa, bắt Lư Duệ tới cùng, chọc đến Lư Duệ kêu loạn:Không ai dạy nhanh như vậy đã bắt chước ra được, hơn nữa bên trong cũng có trộn lẫn gạo nếp.
Bọn họ tắm xong thì Lư Chu và Tịch Nguyệt cũng không về nhà, Lư Hủ nhìn về phía cửa mấy lần, không yên tâm, thắp đèn đi ra cửa tìm hài tử.
Không ra khỏi cửa không biết, trong thôn có không ít tiểu