Lư Hủ chuẩn bị xong sẽ đi đánh cá, không ngờ tới bến tàu, nhìn thấy chính là cửa hàng mới đánh cá.Trên thuyền là hồng sơn, treo cờ hiệu của đế quốc Hắc Đế, tất cả đều là đồ mới tinh.Trên thuyền dùng cỏ tranh dựng lều, bên ngoài khoang thuyền treo áo tơi đấu lạp.Lư Hủ nhìn ra được, tuy rằng thuyền đánh cá không bằng thuyền khách của Tống gia, nhưng so với thuyền đánh cá của Tống gia thì lớn hơn.Hắn quan sát toàn bộ bến tàu, nơi cửa thành bị Tống gia chiếm cứ, bên cạnh Tống gia là quan thuyền, sau đó chính là thuyền đánh cá của Cừu gia.Tuy rằng thuyền đánh cá của huynh đệ Cừu gia cách cửa thành hơi xa một chút, nhưng so với vị trí giao tiền cho Tống gia thì vị trí của thuyền đánh cá dựa ở giữa xa hơn rất nhiều.Lư Hủ quan sát một chút, đối với một nhà mà hắn không hiểu biết gì lại sinh ra sự tò mò nồng đậmNgười cao to và hàm hậu gọi Lư Hủ chờ ở bến tàu một lát, bọn họ đi hỏi thuyền nào đến uống ở Mã Trấn.Trong một gian hàng cá cược của nhà họ Cừu có một người cao lớn với làn da ngăm đen, nhìn tuổi tác của hai anh em bọn họ còn nhỏ, đôi mắt rất lớn, cười lên cũng rất ngọt, thấy hai người bọn họ lãnh tới đây là Lư Hủ, trước tiên lấy ghế cho Lư Hủ ngồi, lại chủ động ngồi cùng Lư Hủ.Nghe nói Lư Hủ uống Mã Trấn, tiểu hài tử liền nói:- Đây không phải là trùng hợp, gần đây ta thúc giục bọn họ thường đến bắt cá, lát nữa gọi bọn họ đưa ngươi trở về.Lư Hủ tò mò:- Ta nghe nói huynh đệ của Cừu gia đều là người vùng núi, làm sao bắt được cá đây?Tiểu hài tử:- Không phải người của Tống Tam gia đều vội vàng đi đến đảo Lương, trong huyện bán cá đều thiếu, đại hổ ca hỏi chúng ta có dám xuống sông hay không, có gì mà không dám? Làm gì không làm, đại hổ ca nói, chúng ta liền bán cá đi cho rồi.Gia hỏa tốt, thừa dịp phía sau Tống gia hư không không người, sao lại là của cải của Tống Tam?Lư Hủ:- Các ngươi không sợ Tống Tam trở về sẽ không cao hứng à?Tiểu hài tử:- Nào có gì mà không cao hứng chứ? Đại Hổ ca và Tống Tam gia thường uống rượu với nhau, đại Hổ ca nói, nếu như Tống Tam gia không cho chúng ta uống rượu, vậy chúng ta sẽ đi đến dịch dịch.Lư Hủ:- ...Thì ra vị trí này đều là chiếm của Tống gia! Hắn đã nói mạn thuyền sao có thể để vị trí tốt như vậy cho cừu gia sử dụng.Đầu thật sắt! Lư Hủ chua, đây mới là bộ dáng mà đương đại ca nên có.Hắn càng tò mò về vị Cừu Hổ này.Lư Hủ hỏi:- Các ngươi đều họ Cừu sao?Tiểu hài tử lắc đầu:- Ta họ Đàm! Đàm Thạch Đầu, dẫn ngươi tới thụ bảo ca, sơn bảo ca họ Lương, chúng ta không giống mạn thuyền, chỉ có Đại Hổ ca là họ cừu.
Chúng ta ở trong núi khổ cực, Đại Hổ ca xông ra, mang chúng ta ra ngoài hết.Hai mắt hắn sáng ngời, tràn đầy sùng bái.Đàm Thạch Đầu nói toàn bộ sự tích về cừu Hổ anh hùng với Lư Hủ.Đợi đến khi Lương Sơn bảo cao lớn và hàm hậu đến đây gọi Lư Hủ, hai người bọn họ đã xưng huynh gọi đệ thưởng thức lẫn nhau, nghĩ đến mình có thể làm đại ca chỉ trích phương tù anh tuấn.Lúc gần đi, Đàm Thạch Đầu nhất định phải đưa cho Lư Hủ hai con cá.Lư Hủ không cần, Đàm Thạch Đầu ném xe lăn của hắn:- Đều là thúc của ta vớt, huynh đệ trong nhà không cần tiền!Huynh đệ chống thuyền và Lương gia cũng khuyên hắn lên, ngữ khí kia giống như là đang đe doạ:- vớt đồ trong sông mà không lấy chính là coi thường huynh đệ chúng ta!Lư Hủ không khách khí nữa:- Ngày mai ta sẽ lấy đồ ăn ngon cho ngươi!Đàm Thạch Đầu:- Được! Thúc ngươi chăm chỉ chút đi!Người chống thuyền là tiểu thúc Đàm Thạch Đầu, mới hơn ba mươi tuổi, còn trắng hơn cả Đàm Thạch Đầu, mắt to và mũi cao, cười có chút ngượng ngùng:- Ta hiểu rồi, ngươi bán cá đi!Nghỉ ngơi trên thuyền, Lư Hủ mới biết được tại sao huynh đệ của Lương gia nghe thấy hắn muốn ngồi thuyền mỗi ngày sẽ lộ ra vẻ mặt sợ hãi kia, vì sao giúp hắn nâng xe đẩy vào khoang thuyền dặn dò mấy trăm lần hắn phải ngồi ổn định ở trong khoang thuyền rồi mới đi ra, Đàm Thạch Đầu còn dặn dò hắn phải chăm chỉ hơn.Con thuyền này sắp lật rồi!Lư Hủ làm sao ngồi được nữa, vội vàng lấy đồ vật trên xe lăn xuống, sắp xếp cân đối ở hai vị trí trọng điểm, đợi trong khoang thuyền ổn định, lão từ trong khoang nhô đầu ra, thấy được Đàm tiểu thúc đứng ở bên cạnh ra sức chèo thuyền.Lư Hủ:- Thúc ngươi hướng trung ương đứng trạm!Đàm tiểu thúc:- Ta đứng ở giữa nhìn không thấy sông! Nhiều nước, nhiều thuyền bè!Lư Hủ:- Ngươi trồng hoa giữa sông, trung tâm là nước, ai không có thuyền chứ!Đàm tiểu thúc:- Ta biết, ta biết.Nhưng hắn vạch tới vạch lui, thuyền vẫn là lướt qua bờ sông.Lư Hủ bò ra, cầm một nhánh mái chèo khác:- Ta giúp ngươi, hai ta cùng nhau tiêu.Nhưng hai người bọn họ đều không có chút ăn ý nào, kết quả chính là thuyền không thể hiểu được mà bị đánh lật tại chỗ.Bản thân Lư Hủ cũng vui vẻ:- Thúc ngươi đừng làm bừa, ta tự mình thử xem.Đàm tiểu thúc:- Được, ngươi thử xem.Ở vị trí trung tâm của sông, Lư Hủ chỉ có thể điều khiển thuyền hoạt động, nhưng lại không thể dựa vào trung tâm.Hắn suy nghĩ một chút, lại lấy cái bình của tiểu thúc kia ra đây, dùng hai cái bè, một bên dùng sức một bên thả lỏng, chậm rãi tìm sự cân bằng, đưa thuyền hoa đến giữa.May mắn là đang chảy xuôi dòng, hắn đồng thời nắm hai cái mái chèo cũng không tính là quá mệt mỏi.Hắn hoa ổn, nhưng lại bị tiểu thúc như hắn làm cho hổ thẹn mà khen hắn:- Vẫn là ngươi thông minh.Lư Hủ:- Ta lớn lên ở bên cạnh mặt nước, thường thấy người khác chèo thuyền, xem nhiều là có thể nhìn thấy cái gáo quả bầu mà vẽ ra, đâu giống các ngươi, rõ ràng là từ trên núi xuống, nói chèo thuyền là dám chèo thuyền.
Ta nghe Thạch Đầu nói, các ngươi đừng nói những người này không biết bơi thì dám chèo thuyền!Đàm tiểu thúc:- Ta sẽ không bơi nữa!Lư Hủ:- Thật lợi hại, nếu đổi thành ta thì ta chắc chắn không dám!Đàm tiểu thúc cao hứng, ngượng ngùng cười:- vịt lên cạn chèo thuyền, gọi các ngươi là trò cười.Lư Hủ còn khen:- Chuyện này thì có gì đáng chê cười chứ, ai cũng không bắt đầu học.
Không biết bơi thì biết không biết chỗ tốt, không biết bơi thì nhất định sẽ cẩn thận hơn người khác, ngươi chưa từng nghe nói à, chết đuối nhiều người sẽ biết bơi.Đàm tiểu thúc cười lớn:- Ngươi cũng thật biết nói, người trong huyện các ngươi chính là thông minh.Lư Hủ:- Ta nào phải người trong huyện, ta xuất thân từ một thôn nhỏ ở vùng núi, trong nhà gặp khó, bất đắc dĩ mới đến Quan Dương làm một vụ làm ăn nhỏ.Ngẫm lại, xuất thân của anh hùng không hỏi, kẻ thù còn không phải dựa vào chính mình gây dựng sự nghiệp sao?Đàm tiểu thúc mừng rỡ càng thoải mái, mắt to đều cong thành trăng non:- Ngươi nói thật hay, khó trách tuổi còn nhỏ mà đã có thể làm ăn ở trong thị trấn, không giống huynh đệ chúng ta, không thể giúp Đại Hổ, chỉ dựa vào Đại Hổ chiếu cố.Lư Hủ không tán thành:- Nếu như ta cũng có một đám huynh đệ như các ngươi chống lưng, các ngươi cũng là do hắn tự tin, nếu như không phải các ngươi thì hắn lẻ loi một mình dù bản lĩnh lớn đến đâu cũng sẽ bị người khi dễ.
Ngươi xem ta, huynh đệ của ta đều nhỏ, mới đến Quan Dương còn không biết sao lại đắc tội với Tống Lục, nếu như ta cũng có một đám huynh đệ như các ngươi, ta còn sợ Tống Lục hắn sao?Đàm tiểu thúc cười sang sảng, hào khí nói:- Nhận bảo vật rồi nói với ta, không quan trọng, sau này ngươi ngồi thuyền của ta!Lư Hủ:- Được, vậy thúc ngươi luyện chèo thuyền thật tốt.Đàm tiểu thúc cười càng thoải mái, kiêu ngạo nói:- Ngươi yên tâm ngồi đi, ta đã cắt mấy bài rồi, một lần cũng chưa lật qua!Lư Hủ bật cười:- Thúc,