Lư Hủ về nhà nói với Lư Chu và Nguyên Mạn Nương muốn mở cửa hàng cho gia gia.- Gia gia đáp ứng đến quá thống khoái, ta thấy hắn tám phần là muốn đưa tiền cho ta, nếu như ta không ở nhà, các ngươi cũng không cần nhận.Nguyên Mạn Nương gật đầu:- Nếu gia gia của ngươi nhìn thấy cửa hàng, chúng ta lại không ra sức, đương nhiên không thể lấy tiền này.Tịch Nguyệt có chút thất vọng, ngẩng đầu hỏi:- Ca ca, không thể mở cửa hàng cho nhà ta sao?Nguyên Mạn Nương sờ sờ đầu của nàng:- Bà nội bị bệnh, muốn ăn chút thuốc, mẹ thêu hoa cũng có thể kiếm tiền, cửa hàng cho gia gia đi, gia gia mở cửa hàng kiếm tiền, nấu thuốc cho bà nội.Lư Chu ngơ ngẩn.Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn Lư Hủ, chẳng trách đại ca cả đêm đều không cho hắn nói chuyện.Nghẹn cả đêm buồn bực, vỡ tan.Hắn chỉ nghĩ nhà hắn thiếu tiền, lại bỏ qua gia gia nãi nãi cũng muốn tiêu tiền, càng bỏ qua tứ thúc vẫn luôn chiếu cố gia gia nãi nãi vất vả.Hắn nhìn Lư Hủ, đại ca đang ôm Lư Duệ hứng thú bừng bừng buộc tóc cho hắn, bên cạnh còn tò mò nhìn Tịch Nguyệt.Lư Chu yên lặng nắm chặt nắm tay, lại chậm rãi buông ra, hổ thẹn cúi đầu.Trước kia đại ca giáo dục hắn không xem Lư Văn là ca ca, thì ra, thật sự là tâm của hắn quá nhỏ.Tịch Nguyệt vẫn còn đang rối rắm, hỏi Lư Hủ:- Vậy thì Tịch Nguyệt còn có thể ăn đường không?Lư Hủ:- Được rồi, ngươi hỏi gia gia muốn mua nó, hắn chuẩn bị cho ngươi, nhưng hai ngày chỉ có thể ăn một quả, ăn nhiều hơn nữa thì không thể mua cái khác.Tịch Nguyệt gật đầu:- Ừm! Tích cóp tiền của Tịch Nguyệt, muốn cái khác, tiêu tiền mua.Lư Hủ "Ai nha" một tiếng, đưa cho Lư Chu vẫn còn đang buồn bực, hai tay hiếm lạ xoa khuôn mặt nhỏ của Tịch Nguyệt:- Ai da ai da, đây là tiểu khả ái thông minh của ai gia!Tịch Nguyệt cười khanh khách không ngừng, bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn:- Ca ca gia, ca ca thật là đáng yêu.Lư Hủ:- Tịch Nguyệt đáng yêu nhất.Tịch Nguyệt:- Ca ca đáng yêu nhất.Lư Chu:- ...Lư Duệ:- ...!A!Hắn không ngừng lại, dẫm lên cánh tay của Lư Chu, muốn chen vào trong lòng Lư Hủ, sốt ruột nói:- Ta...!Ta...!Duệ!Lư Hủ đẩy hắn ra:- Ngươi không đáng yêu.Lư Duệ khóc một tiếng,Trong viện của Lư gia lại là một trận gà bay chó sủa.Tứ thúc bỏ ra hai ngày để xây dựng một cánh cửa ở sát đường, từ trên núi chặt cây làm cửa gỗ, bàn ghế, theo yêu cầu của Lư Hủ làm ra giá cao thấp.Ở chỗ thấp đặt các đồ ăn và đồ dùng cá nhân, ở giữa đặt các đồ dùng thông thường, ở chỗ cao thì treo các loại màu sắc.Những đường cong màu sắc như những cầu vồng đang hạ xuống, hấp dẫn các tiểu cô nương trong thôn tiến vào xem.Nhìn thấy Lư Hủ ở trong cửa hàng, mấy tiểu cô nương ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, chen chúc tiến vào, e thẹn hỏi hắn:- Mạn Nương thẩm dùng những tuyến đường này sao?Lư Hủ nhìn lên ý muốn sau này của mình, lộ ra nụ cười chức nghiệp:- Đúng vậy, ai ngờ học xong lại đến nhà ta tìm mẹ ta.Các tiểu cô nương bị hắn cười đến hoảng thần, ngượng ngùng hỏi:- Thật sao?Lư Hủ:- Có thể nha.Mua nước tương thẩm:- Đều có thể học?Lư Hủ:- Đương nhiên có thể, mỗi ngày mẹ đều ở nhà thêu, người nhiều hơn các ngươi còn có thể thương lượng chút ít kiểu mới.Mấy tiểu cô nương nghe xong đều cao hứng, các thẩm thẩm trong thôn cũng cao hứng, các nàng nghe nói Nguyên Mạn Nương dạy Tiểu Hạ thêu mặt quạt còn quý giá gấp đôi so với mặt quạt bình thường!Cùng ngày hôm đó có thím Lãnh nữ nhi đến Lư gia tìm Nguyên Mạn Nương học thêu thùa.Mấy ngày nay, Lư Hủ cao hứng, lợi nhuận của sợi tơ không thấp, bán thêu thùa cũng rất đắt, chỉ có Nguyên Mạn Nương và Nhan mẫu thêu căn bản cung không đủ cầu, nếu như đại cô nương và tiểu tức phụ trong thôn bọn họ đều có thể học được, bán thêu thùa cũng có thể chậm rãi tích góp không ít tiền.Các nàng có tiền, gia gia hắn bán quà vặt, cửa hàng bánh quẩy, cửa hàng bánh bao Tam Nãi Nãi, sinh ý cũng có thể làm tốt lên, thật sự là ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt.Lư Hủ đẩy mạnh sợi tơ đang tiêu thụ.Nhưng hắn còn chưa cao hứng được mấy ngày, sợi tơ còn chưa bán hết, kéo theo hồng bà mối tranh trước cửa, giới thiệu vẫn là tiểu cô nương hợp với tới nhà hắn, làm cho Lư Hủ sợ tới mức nhấc chân chạy về Nhan Quân Tề gia, cũng không dám về nhà lúc có người ngoài nữa.Lư Hủ:- Hôm nay ta sẽ ở lại đây.Nhan Quân Tề:- Tiểu Lan tỷ thật xinh đẹp, ngươi không thích sao?Tim Lư Hủ đập nhanh có thừa, hắn rất thích! Hắn mới mười bảy tuổi, tháng sau mới mười tám tuổi, gây dựng sự nghiệp chưa được một nửa, sao có thể yêu sớm được chứ?Lư Hủ buột miệng nói:- Ta không thích! Ta cũng chưa nhìn nàng ta như thế nào.Nhan Quân Tề dừng bút lại, giả bộ làm tỉnh hỏi hắn:- Vậy ngươi thích bộ dáng gì?Lư Hủ ngã xuống giường của hắn, kéo quần áo trên ra, không để lại hình tượng nào, mà xem quần áo như cây quạt:- Có thể giúp ta mát mẻ, mát mẻ, ta sắp nóng chết rồi!Nhan Quân Tề ném cây quạt về phía hắn.Lư Hủ:- ?Nhan Quân Tề:- Không phải nóng à?Lư Hủ nhặt cây quạt lên, quạt liên tục, doạ hắn sợ đến mức nhảy dựng lên.Hắn ngồi dậy, dọn ghế tiến đến bên cửa sổ:- Huynh đệ của Sơn Bảo thụ bảo phải về nhà đón dâu thích, nói mang hạch đào giúp ta, ta bảo bọn họ mang nhiều một chút, hạch đào ăn bổ não, ngươi cũng ăn nhiều một chút.Nhan Quân Tề mỉm cười:- Được.Lư Hủ đến gần, lấy cây quạt quạt cho hắn quạt gió, Nhan Quân Tề ăn mặc chỉnh tề, lúc này cũng đã đổ đầy mồ hôi.- Có phải ngươi sắp thi rồi hay không? Ngày thi là ngày nào?Nhan Quân Tề:- Ngày thứ nhất trong tháng tám.Lư Hủ:- Đó là không xa.
Ngươi sao quyển sách này xong rồi thì đừng sao nữa, mang thư của huyện lệnh đại nhân đến cho ngươi học tập cho tốt, tục ngữ nói, lâm trận mới mài gươm, không nhanh thì sáng, thi trước ôn tập là hữu dụng nhất.Nhưng Nhan Quân Tề chưa từng nghe qua loại tục ngữ này.Đọc sách không một sớm một chiều, kiêng kị nhất chính là đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày.Lư Hủ:- Sau này, buổi tối mỗi ngày ngươi đọc sách cho ta nghe, ta đốc thúc ngươi, tuy ta nghe không hiểu, nhưng có lưu tâm được hay không thì ta khẳng