Dù là tốc độ con rùa thì cũng là tốc độ, Kimura Kiyoshi mắt thấy khoảng cách mình và Nhất Lão càng ngày càng gần.
Mà ở chỗ Nhất Lão, đang chuyện trò vui vẻ với một người đàn ông trung niên mặc màu trắng tây trang đối diện. Ichijou hưng phấn kéo Kimura Kiyoshi, liếc mắt ý bảo nhìn người đàn ông mặc Tây phục kia. “Kiyoshi, cậu xem, lão gia Kimura đến rồi, đang nói chuyện với ông nội, chúng ta mau đến đấy đi, để ông nội cậu chờ lâu là thất lễ.”
(Toji: về Kimura Heiji, trong bản convert rõ ràng từ chương 1 – chương 20 nói là bố của Kiyoshi, nhưng từ chỗ này lại nói là ông nội, chắc là tác giả nhầm lẫn, thôi thì ta cứ để là ông nội nhé, vì đoạn sau có nói là Kiyoshi không có bố)
Kimura Kiyoshi mân mê miệng bất đắc dĩ bị Ichijou kéo đi, ánh mắt vẫn dừng lại trên người mặc Tây phục trắng. Ông ta chính là lão gia của gia tộc Kimura? Nhân vật này chưa từng xuất hiện trong manga, sẽ là người như thế nào? Đúng rồi, cô phải gió à, hiện tại vấn đề nên quan tâm là làm thế nào để giải quyết nguy cơ này. Kimura Kiyoshi lại một lần nữa khiển trách mình đã phân tâm. Làm sao bây giờ? Nếu bị chọc thủng tại chỗ, chết chắc chết chắc, tối thiểu cái tên Nhất Lão sẽ đó không tha mình, còn cả Shirabuki Sara đang nhìn chằm chằm mình nữa, càng thêm một đống phụ nữ lòng dạ hiểm độc ở đây.
“Lão gia Kimura, ngài đã tới? Có thể nhìn thấy ngài, quả thật là vinh hạnh của Sara.”
(⊙o⊙) A!???????? Cái gì? Kimura Kiyoshi nhìn qua, một mỹ nữ tóc vàng dài mặc váy tơ màu trắng đang vịn tay Kuran Kaname ưu nhã đi về phía Kimura Heiji. Tim Kimura Kiyoshi đập mãnh liệt, tựa hồ đã cảm thụ được hơi thở tử vong đang từ từ đến gần mình. Kimura Kiyoshi thật sâu thở ra một hơi, hỏng bét, không nên tới đã tới…
Ichijou thấy Kuran Kaname và Shirabuki Sara cũng ở đây, càng thêm hưng phấn đi nhanh hơn, kéo tay Kimura Kiyoshi rất nhanh đi tới chỗ bốn người chuyện trò vui vẻ.”Sama, lão gia Kimura!” Ichijou hành lễ đơn giản với hai người, sau đó nói với Nhất Lão: “Ông nội, cháu đã mang Kiyoshi tới.”
“A, tốt, ha ha…” con mắt như ưng của Nhất Lão chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Kimura Kiyoshi đang núp sau lưng Ichijou.
Kimura Kiyoshi nhìn xuyên qua khe hở giữa cánh tay và sườn Ichijou, cẩn thận quan sát người đàn ông mặc Tây phục, trời đất!!! Sao mà trẻ tuổi vậy! Thoạt nhìn chỉ có hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, làm sao có thể gọi là ‘ông nội’ đây? Bết bát nhất chính là tôi lại không hỏi quản gia Fukuda rõ ràng, giờ thì Kimura Kiyoshi rốt cuộc nên đi chết hay là trốn về trang viên dưỡng bệnh? Bất kể bên nào thì tôi cũng chết chắc! Hu hu hu… ~~~~(>_<)~~~~.
Kimura Heiji nhíu chặt chân mày nhìn người đứng sau lưng Ichijou, tựa hồ đã gần hết kiên nhẫn khi thấy cô ẩn núp mình.
Tôi khá hoài nghi mục đích mà Nhất Lão đã phí hết tâm tư gọi Kimura Heiji tới, hẳn là vì muốn chứng thực nghi ngờ của ông ta. Nhất Lão thấy Kimura Heiji không có ý định lên tiếng, cho nên cố ý vừa cười đùa vừa hơi trách cứ nói: “Kimura Kiyoshi, ông nội của cô ngàn dặm xa xôi tới thăm cô, cô không nên núp ở sau lưng Takuma không chịu gặp người nhà như thế chứ!”
“Tôi… Tôi…” Kimura Kiyoshi thấy Kimura Heiji không nói lời nào, cảm thấy lòng như đang trầm xuống vực không đáy vậy. Không được! Không thể để cho tình hình cứ tiếp tục như thế này, nếu không xương cốt của mình sẽ vỡ tung đến mức ngay cả mảnh vụn cũng không thừa. Kimura Kiyoshi cảm thấy nếu vị lão gia Kimura này không lên tiếng cũng không vạch trần thân phận của mình, đoán chừng là kiểu người nhìn trước làm sau. Nếu như vậy, mình nhất định phải nghĩ biện pháp, tuyệt đối không thể để cho hắn thấy mình, nếu không…
“Kiyoshi, cậu mau ra đây đi, lão gia Kimura đang chờ…” Đang lúc Ichijou xoay người muốn kéo Kimura Kiyoshi ra, Kimura Kiyoshi lập tức hất nhẹ tay Ichijou ra, hai tay bụm mặt “Hu hu hu…” rồi khóc chạy ra cửa yến hội.
“Kiyoshi!” Ichijou hô to, Ichijou vạn vạn không nghĩ tới cô gái gầy yếu Kimura Kiyoshi kia lại rất có khí lực.
Ngay cả Nhất Lão và Kimura Heiji cũng không nghĩ đến Kimura Kiyoshi lại chạy trốn, hành động này rất khó thấy trong Huyết tộc ưu nhã. Các quý tộc đều có sự cao ngạo độc hữu của mình,
đối với hành động ngây thơ rất giống loài người này cảm thấy thật bất lịch sự. “Chuyện này…” Nhất Lão cũng không nghĩ tới một câu nói của mình lại mang đến kết quả như thế, giờ người chạy mất rồi, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao, đành tạm thời xem phản ứng của Kimura Heiji một chút.
Vốn đang cau mày, nhưng sau khi Kimura Heiji thấy hành động Kimura Kiyoshi, liền giãn chân mày ra, khẽ nhấc lên khóe miệng thưởng thức rượu đỏ trong tay. Sau đó, vẫn không nói chuyện…
Shirabuki Sara lo lắng nhìn về phía Kimura Kiyoshi sắp biến mất ở cửa yến hội, nói với Kimura Heiji: “Chi bằng ta giúp Lão gia Kimura khuyên Kiyoshi tiểu thư trở lại?”
“Không cần phiền toái đại nhân.” Kimura Heiji cười lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, ánh mắt bình thản nhìn Nhất Lão. “Đứa bé này từ trước đến giờ luôn tùy hứng, tôi từng đi qua một quốc gia rất có lịch sử, nơi đó có một câu nói rất hay: Con có cha như nhà có nóc, Con ko cha như nòng nọc đứt đuôi.. Kiyoshi từ nhỏ đã không có cha, sai lầm của con bé dĩ nhiên là tại người ông nội là tôi đã không giáo dục tốt, chuyện con bé thất lễ, tôi thay mặt con bé xin lỗi các vị, hi vọng các vị bỏ qua cho!” Nói xong, Kimura Heiji liền ưu nhã hành lễ, thể hiện hết phong độ nho nhã của nam nhân.
(Toji: về câu nói trên, trong bản convert chính xác là ‘tử không dạy, phụ chi qua’, ta không hiểu gì cả, nhưng đọc cả đoạn thì cũng tàm tạm hiểu được, nên lấy tạm câu của VN mình, nghĩa cũng gần gần giống mà)
Nhất Lão cười nói: “Kimura, ông khách khí rồi. Bọn trẻ tùy hứng là chuyện thường mà, tôn tử Takuma của tôi từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng ngừng gây họa.”
Kimura Heiji phất phất tay “Nhất Lão rộng rãi quá, người nào không biết cháu trai của ngài là nhân tài hiếm có của Huyết tộc chúng ta chứ!” Dứt lời, mang vẻ hài lòng cẩn thận quan sát Ichijou Takuma từ trên xuống dưới. Sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, làm như quẫn bách nói: “Nghe nói Kiyoshi đang đi học cùng trường với Kaname sama, nhất định đã gây cho ngài không ít phiền toái đi?”
“Lão gia Kimura, ngài khách khí. Kiyoshi ở bộ ban đêm rất được hoan nghênh” Kuran Kaname ưu nhã trả lời.
“Vâng, như vậy thì tốt quá!” Kimura Heiji cười, vệ sĩ áo đen bên cạnh tiến lên nói nhỏ vào tai Kimura Heiji. Kimura Heiji phân phó mấy câu rồi nói với Kuran Kaname “Ngày mai tôi có thể đến trường học thăm Kiyoshi một chút không?”
“Rất vinh hạnh” Kuran Kaname trả lời.
Nhất Lão nghe vậy liền hiểu ngay, đúng vậy, Kimura Kiyoshi dù tránh kiểu gì thì cũng không thể trốn khỏi học viện Cross được. Vừa rồi hắn còn đang buồn bực tại sao Kimura Heiji lại bình tĩnh khi thấy cháu gái mình chạy trốn như thế, thì ra là tính toán đến học viện Cross. “Vừa đúng dịp, tôi cũng muốn đi xem kí túc xá của Takuma, chi bằng tôi và lão gia Kimura đi cùng luôn?” Nhất Lão đề nghị.
“Đây là vinh hạnh của tôi, Nhất Lão”
…
Sau khi Kimura Kiyoshi chạy ra yến hội, một mình chậm rãi đi dạo ở trên đường cái. “Học viện Cross ở phương hướng nào thế?” Kimura Kiyoshi quẫn bách nhìn chiếc giày cao gót tám cm của mình và cả thân lễ phục này nữa. “Trời ạ, ví tiền không mang, không thể thuê xe trở về!”
Ước chừng đi một canh giờ, chân Kimura Kiyoshi gần như gãy, ngồi ở ven đường nghỉ ngơi. “Cái giày cao gót rách này, vứt! Hừ!” Kimura Kiyoshi cởi giày cao gót xuống rồi ném ở ven đường, đi chân trần. “Đi thế này thoải mái hơn, quả nhiên làm vampire không thích hợp với giày cao gót” Kimura Kiyoshi lầm bầm lầu bầu thở dài nói.
Đột nhiên một mùi hương thơm bay tới “Hm? Máu gì vậy? Thơm quá” Kimura Kiyoshi càng ngửi càng thích, mùi thơm đột nhiên biến mất. “Mất hứng!” Kimura Kiyoshi nhàm chán tiếp tục đi dọc theo đường quốc lộ…
…
“Hm? Đây là đâu?” Kimura mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình đang ở một gian phòng lớn cực kỳ xa hoa.