Hậu quả của việc trong cơn nóng giận cúp máy của Thương Nhã Vân, chính là khi sắp đến nhà bà ngoại, cậu của cô Thương Ngạn Hồng gọi điện kêu qua đó một chuyến.
Thái độ kiên quyết, không cho một cơ hội nào thương lượng, trực tiếp tắt máy luôn.
Thịnh Chỉ nhìn màn hình khóa sáng lên, đáy mắt toàn là vẻ khó xử, lúc này có tức giận cũng không tức giận nổi nữa.
Được, là cô ngu nên mới đồng ý đi xem mắt.
Không muốn làm phiền Đan Sơ Lam nữa, Thịnh Chỉ trở về gara nhà bà ngoại.
Đi chiếc xe BMW lần trước cô lái từ nhà mình đến, phi như bay đến nơi Thương Ngạn Hồng làm việc.
Chờ xe dừng ở dưới tầng, Thịnh Chỉ cũng không quan tâm xe có đỗ ngay ngắn hay không, cầm túi xách lên hùng hổ đi vào.
Nhân viên lễ tân thấy Thịnh Chỉ đang cau mày, mặt mũi khó chịu, không ai dám lên tiếng chào hỏi.
Vẫn để cho vị tiểu tổ tông đang hung hăng này đi vào thang máy.
Vừa đến cửa phòng làm việc, Thịnh Chỉ liền nhìn thấy Thương Quân Hạc đang ngồi ở bàn làm việc.
Dường như chú ý tới sự có mặt của cô, đưa tay tháo kính mắt xuống, lộ ra một mặt mệt mỏi.
Sau đó bắt đầu day day mũi, xem sẽ không để ý tới cô trong một lát.
Thịnh Chỉ mím môi, coi như bản thân gặp xui.
Mẹ cô thật là, cứ như trẻ con vậy, mỗi lần gặp chút chuyện không vui là lại đi tìm cậu.
Chính là cậu cô đã quá quen với cái thói xấu này.
"Chuyện nhà Trần gia, cậu đã nghe mẹ cháu nói rồi."
"..." Được, lại là đoạn mở đầu quen thuộc.
Chắc là nửa tiếng nữa cô muốn về nhà ăn cơm cũng không được.
Thương Ngạn Hồng cảm nhận được gì đó, ông ngẩng đầu, nhìn Thịnh Chỉ đang đứng giữa phòng.
Cô đứng thẳng lưng như ruột bút, trên mặt không có chút gì tỏ ra biết lỗi, hoàn toàn là không phục.
Y như lúc trước, mỗi lần gặp chuyện đều là cái dáng vẻ không chịu nhận thua này.
"Chuyện này là Trần Dực Triết không đúng, cậu sẽ cùng nhà bên đó nói chuyện.
Nhưng mà Chỉ Chỉ."
Thương Ngạn Hồng ngừng lại, ông cau mày, không đồng tình nhìn Thịnh Chỉ.
"Dù có thế nào đi nữa, cháu cũng phải lễ phép biết chưa.
Cháu không nghe máy, cho người ta leo cây, còn cúp điện thoại của mẹ cháu, đây đều là không tôn trọng người khác, cậu hy vọng cháu có thể nhận ra lỗi lầm."
Đối với mấy câu nói triết lý của Thương Ngạn Hồng, Thịnh Chỉ cũng không lấy làm lạ gì.
Cô cúi mắt xuống, hơi xoay cổ tay, nhìn thời gian từ đồng hồ trên tay.
Nhìn một cái, phát hiện đã bảy rưỡi rồi, thế là cô lập tức giả vờ biết lỗi nhận sai, bĩu môi ủy khuất nói:
"Cháu biết rồi, sau này sẽ không thế nữa."
Tục ngữ có câu, trời đánh tránh bữa ăn.
Bây giờ cô vẫn chưa ăn cơm, đói đến mức bụng dán vào lưng, trong đầu cũng không còn suy nghĩ nổi giận nữa.
Chỉ muốn về nhà ăn cơm.
Nghe câu này, Thương Ngạn Hồng nhăn mặt, lập tức hiểu ra tính toán trong lòng Thịnh Chỉ.
Ông có chút nhức đầu nhìn Thịnh Chỉ một cái, biết là đứa cháu gái này sẽ không nghe lời mình, thở dài một hơi, dứt khoát từ bỏ.
"Bỏ đi, cậu còn có việc, lười nói chuyện với cháu, cháu về trước đi."
Nghe vậy, Thịnh Chỉ lập tức ngẩng đầu lên, cô cười với Thương Ngạn Hồng, giọng điệu ngọt ngào.
"Cảm ơn cậu, vậy cháu về đây, bye bye~"
Thương Ngạn Hồng nhìn bộ dạng tinh quái của Thịnh Chỉ, vừa bất lực vừa thấy buồn cười, nghĩ tới chuyện của Trần Dực Triết, ông nhanh chóng gọi Thịnh Chỉ lại.
"Chuyện của Trần gia cháu đừng xen vào nữa, chuyện này để cho mẹ cháu với cậu là được rồi."
Ông biết tính cách của Thịnh Chỉ, có thù tất báo, chắc chắn cô sẽ không để yên như này.
Vì vậy ông mới cố ý nói ra lời này.
Quả nhiên là vậy, Thương Ngạn Hồng nhìn Thịnh Chỉ đang xoay người rời đi bèn giữ cô lại.
Cô chỉ mỉm cười châm biếm, không phản bác, cũng không trả lời.
"..."
Trong văn phòng im ắng mấy giây, Thương Ngạn Hồng đọc rõ tâm tư của Thịnh Chỉ.
Ông thở dài, đành thỏa hiệp nói: "Trần gia còn cùng nhà ta làm ăn, không thể để quan hệ hai nhà khó xử được."
Vừa nghe lời này, Thịnh Chỉ vui vẻ, "Cháu sẽ cố."
Nghe vậy, Thương Ngạn Hồng ngước mắt nhìn về Thịnh Chỉ.
Ông nhìn đứa cháu gái mặc áo khoác lộng cừu màu xanh, xinh đẹp rạng rỡ, thở dài một cái.
"Cháu không muốn ở thế bị động như này, thì tìm lấy bạn trai mà kết hôn đi.
Chỉ Chỉ, cậu tin cháu hiểu rõ, mẹ cháu là bị ông bà nội thúc giục, nên mới ép cháu đi xem mắt.
Thịnh Chỉ hơi nhướng mày, không bày tỏ ý kiến gì.
Trong phòng truyền đến một đợt khí ấm, cô một bên mở áo khoác, một bên uể oải đáp:
"Cháu có người mình thích rồi."
Thương Ngạn Hồng hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là không tin.
"Cháu có người mình thích? Trừ khi con heo nái biết trèo cây."
Thịnh Chỉ: "..."
Câu này quá đáng lắm rồi.
Cô suy nghĩ, bản thân mình cũng đâu phải người không có nhu cầu ham muốn gì đâu?
"Hai mươi mấy năm không yêu đương, dùng từ ngữ của giới trẻ gọi là gì nhỉ." Thương Ngạn Hồng cau mày nghĩ nghĩ, "FA đúng không, nếu ông bà nội không gây áp lực, có phải cháu định cả đời sau không kết hôn đúng không?"
Thịnh Chỉ mắt sáng lên, "Kiếp này không có duyên, cũng không phải là gì xấu?"
Nghe lời ba hoa này của Thịnh Chỉ, Thương Ngạn Hồng tức đến mắng lên: "Cậu nghĩ bệnh cao huyết áp của ông bà nội là từ cháu mà ra."
Thịnh Chỉ trề môi, sợ Thương Ngạn Hồng không tin, thế là giơ ba ngón tay lên thề, thật thà nói:
"Cậu ơi, cháu xin thề, cháu thật sự có người mình thích."
Thương Ngạn Hồng hừ một tiếng, không để ý cô, trên mặt viết—
"Cậu xem cháu có thể biến ra người như nào."
Thịnh Chỉ chép miệng một cái, hỏi ông: "Chú biết Trình Nghiễn Nam đúng không?"
Âm thanh vừa rơi xuống, Thịnh Chỉ liền nhìn thấy Thương Ngạn Hồng đang ngồi trên ghế ngồi thẳng lưng lên.
Cô tưởng là cậu vẫn chưa tin, thế là chỉ có thể tiếp tục nói:
"Cháu yêu thầm anh ấy rất lâu rồi, lúc học cấp ba là cháu đã có cảm tình với anh ấy, chỉ là trong mắt Trình Nghiễn Nam chỉ có học hành, không có cháu, cho nên cháu không dám tỏ tình.
Sau khi lên đại học, làm việc ở Kế Thành, với cả sau lần xem mắt này, cháu mới nhận ra được một điều, cháu vẫn còn thích Trình Nghiễn Nam, không thể quên được anh ấy."
Thương Ngạn Hồng im lặng, chỉ bán tin bán nghi nhìn Thịnh Chỉ, không nói gì.
Bất lực, Thịnh Chỉ chỉ đành chớp mắt, nỗ lực diễn cho thật một chút.
"Cậu ơi, mấy lời này đều là nói thật, còn thật hơn cả vàng, cháu thật sự thích Trình Nghiễn Nam."
"..."
Thương Ngạn Hồng trầm tư, dựa lưng vào ghế, xùy một tiếng.
"Hôm nay mẹ cháu nói với cậu một chuyện, Trình Quân Mạn mẹ của trúc mã nhỏ Trình Nghiễn Nam của cháu có nói với mẹ cháu, Trình Nghiễn Nam yêu thầm cháu mười mấy năm rồi, muốn cưới cháu."
"?" Thịnh Chỉ nghi hoặc nâng mắt.
Hay lắm, cô với Trình Nghiễn Nam vậy là lại tâm linh thương thông như này sao? Đến lấy cái cớ cũng y hệt nhau?
"Hai đứa rốt cuộc là ai yêu thầm ai? Không phải là..." Thương Nhạn Hồng ngừng lại, ông liếc Thịnh Chỉ một cái, "Vì để đối phó với mẹ cháu, muốn có được Mercedes G nên mới nghĩ ra cách này đúng không?
"Sao lại vậy được chứ."
Thịnh Chỉ liếm liếm môi, ra vẻ bình tĩnh nói:
"Cứ coi như cháu là loại người đó đi, nhưng Trình Nghiễn Nam sao lại là loại người đó được? Anh ấy làm gì có ý đồ gì, chú đừng nhìn người phiến diện vậy, đến hôm nay cháu cũng mới biết hai bọn cháu yêu thầm nhau, chú có thể coi thường cháu, nhưng không thể coi thường tình cảm chân thành của hai bọn cháu được!"
Nhìn thấy cậu cứ nhìn mình chằm chằm, Thịnh Chỉ không đủ hơi bổ sung thêm một câu:
"Thật đó ạ?"
Thương Ngạn Hồng cười lạnh một cái, "Thật sao? Cậu không tin."
Thịnh Chỉ: "..."
Được, cô cũng không tin.
—
Từ chỗ làm việc của Thương Hồng Ngạn trở về nhà cũ Thương gia, cũng đã là tám giờ hai mươi phút tối rồi.
Thịnh Chỉ đến cuối cùng cũng không thuyết phục được cậu tin mình, thậm chí còn bị cậu thẳng thừng đuổi đi.
Trận phong ba này, thổi bay bữa tối với Mercedes G của cô đi.
Thịnh Chỉ thở dài, ủ rũ đi vào phòng khách còn sáng đèn ở tầng một.
Vừa đi vào, cô đã thấy một đống hoa bày trên ghế sô pha, nhưng lại không thấy bóng dáng bà ngoại đâu.
Cô nhìn một lượt, có mấy loại hoa như hoa hồng ombre xanh biển, hoa hồng phấn, hoa hồng tím, hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ,...!Bảy bó hoa xếp thành một hàng ngang, tất cả đều là hoa hồng.
Cô sững người một lúc, sau đó đi đến, nhấc tấm thiệp chúc ở hoa lên xem.
Phát hiện bên trên trống không, không viết gì cả.
Thế là cô ngẩng đầu, nhìn sang cô giúp việc, hỏi: "Dì Lưu, mấy bó hoa này là ai tặng bà vậy?"
Dì Lưu cười cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền.
"Không phải đâu, là tặng cho cháu đó Chỉ Chỉ."
Nghe vậy, mắt Thịnh Chỉ như phủ một màn sương.
Cô mở miệng, vừa định hỏi là ai, phía sau truyền đến tiếng của bà ngoại Chung Hạnh.
"Ôi trời ơi, tiểu tâm can Chỉ Chỉ nhà chúng ta về rồi."
Thịnh Chỉ cười rồi quay người lại, cô ngước mắt nhìn ra sau, thì nhìn thấy Trình Nghiễn Nam đi phía sau bà.
Trình Nghiễn Nam đã cởi áo khoác ra, đang mặc một chiếc áo hoodie trắng, nhìn cực có cảm giác trẻ trung.
Chỉ là tay áo anh xắn lên một nửa, trên tay còn không biết tại sao lại cầm theo cái xẻng nhỏ.
Không để Thịnh Chỉ đánh giá thêm, Trình Nghiễn Nam liền nhìn về cô, đáy mắt ẩn chứa ý cười.
Lúc này, Thịnh Chỉ mới tính là thoát ra khỏi sắc đẹp của Trình Nghiễn Nam.
Khuôn mặt nhỏ của cô lập tức hờn dỗi, cô tưởng mấy lời chiều nay của anh chỉ là nói đùa.
Ai mà biết anh thật sự chạy sang nhà bà ngoại, anh là ma hay gì.
"Chỉ Chỉ."
Chung Hạnh lắc tay Thịnh Chỉ, chỉ chỉ lên đống hoa hồng trên ghế sô pha, cười nói:
"Con xem Đậu Đậu yêu con biết bao, Đậu Đậu nói nay là lễ tình nhân, nên là mua cho con rất nhiều hoa."
Thịnh Chỉ ngẩn người, không tự chủ nhìn về phía Trình Nghiễn Nam, chỉ vào bản thân mình, hỏi:
"Mấy hoa hồng này là tặng em?"
Trình Nghiễn Nam nhìn cô, gật đầu đáp: "Ừ, cho em."
Thịnh Chỉ chớp mắt, có chút khó hiểu: "Tại sao vậy?"
"Quà cho lễ tình nhân." Giọng điệu Trình Nghiễn Nam nhàn nhạt, hỏi ngược lại: "Không thích sao?"
Chung Hạnh cũng nhìn Thịnh Chỉ, đáy mắt bà có chút lo lắng, "Chỉ Chỉ con không thích sao?"
Thịnh Chỉ cúi mắt, nhìn về mấy bó hoa hồng xinh đẹp, tâm tình có chút phức tạp.
Cô không hề nghĩ đến, lần đầu tiên trong đời nhận được hoa lại là do Trình Nghiễn Nam tặng.
Còn một lần nhận được bảy bó...
"Nếu không thích thì..."
Không đợi Trình Nghiễn Nam nói xong, Thịnh Chỉ dứt khoát ngắt lời anh.
"Rất thích, em cảm ơn."
Nhận lấy nụ cười rạng rỡ của Thịnh Chỉ, Trình Nghiễn Nam hạ mắt, che giấu đi ý cười trong mắt.
"Đã ăn tối chưa?"
"Vẫn chưa." Thịnh Chỉ trề môi, "Em sắp chết đói rồi, không biết trong nhà còn gì ăn không?"
Nghe thấy hai chữ "trong nhà", ánh mắt Trình Nghiễn Nam nghiêm lại.
Anh cong môi, "Dì Lưu tưởng là em không về ăn cơm, cho nên đã đem thức ăn thừa đổ hết đi rồi."
Thịnh Chỉ a một tiếng, "Đành vậy, em tự đi nấu mì ăn."
Con người mười ngón tay không chạm nước giống như cô, nấu cơm là điều không thể, cả đời sau cũng không thể.
Nói rồi, Thịnh Chỉ bèn nhấc chân bước vào nhà bếp.
Cô thành thục mở tủ bếp lấy gói mì ăn liền ra, đang định mở gói mì ra, mu bàn tay bị một bàn tay ấm áp phủ lên.
Theo đó, bên tai truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Trình Nghiễn Nam, anh hỏi:
"Muốn ăn gì? Anh nấu cho."
Thịnh Chỉ cười lên, "Thật sao?
Trình Nghiễn Nam ừ một tiếng, mở miệng nói: "Ăn mấy đồ này không tốt."
Nhìn Trình Nghiễn Nam muốn nấu đồ có dinh dưỡng cho mình, Thịnh Chỉ chỉ dẩu môi, không phản bác.
Thịnh Chỉ chống tay lên cằm nghĩ nghĩ, cười nói: "Anh nấu gì em ăn cái đó."
"Được."
Lần này, bởi vì Trình Nghiễn Nam nấu cơm cho cô, cho nên cô không đứng ở cửa, mà đứng bên cạnh anh.
Nhìn anh vo gạo nấu cơm, rửa rau thái rau.
Ánh mắt của Thịnh Chỉ luôn dừng trên tay Trình Nghiễn Nam, nhớ tới chuyện cái xẻng, thế là hiếu kỳ hỏi:
"Vừa nãy em thấy anh với bà ngoại ở sau vườn cầm xẻng làm gì thế?"
Trình Nghiễn Nam: "Trồng hoa hồng."
"Trồng hoa hồng?" Thịnh Chỉ lặp lại một lần, cô chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Tại sao đột nhiên lại muốn trồng hoa hồng?"
Trình Nghiễn Nam mím môi dưới, "Bà ngoại bảo anh đối với em chưa đủ để tâm.
Bà nói con gái đều thích hoa, Chỉ Chỉ cũng không ngoại lệ, mà mua hoa tặng không thành ý bằng tự tay trồng."
Lần đầu tiên nghe thấy Trình Nghiễn Nam nói nhiều như vậy, Thịnh Chỉ mất một lúc lâu mới phản ứng lại.
Thế là ngẩng đầu nhìn anh, nhìn sườn mặt tựa như tạc tượng của anh, cô mím môi dưới.
"Sau đó anh liền mua hoa hồng về, cùng bà ra sau vườn trồng?"
"Ừ."
"..."
Thịnh Chỉ trầm mặc, cô nhìn chằm chằm Trình Nghiễn Nam, không cử động.
Mà Trình Nghiễn Nam dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, dứt khoát dừng tay lại, quay người lại nhìn cô.
"Mặt anh dính gì sao?"
Thịnh Chỉ lắc đầu: "Không có."
Trình Nghiễn Nam hạ mắt, giọng anh dịu xuống, "Em cứ nhìn anh mãi."
"Em đang nghĩ vài chuyện." Thịnh Chỉ một mặt nghiêm túc, "Tại sao anh lại tặng bảy bó hoa hồng thế?"
Trình Nghiễn Nam mím môi, quay người đi, anh ra đi chỗ khác, không nhìn Thịnh Chỉ nữa.
"Mua bù cho những lễ tình nhân trước, bởi vì bà ngoại bảo anh không thích em, chưa đủ tốt với em."
"Hửm?" Thịnh Chỉ trợn tròn mắt, "Chẳng lẽ nào anh thật sự thích em?"
Động tác của Trình Nghiễn Nam ngừng lại, mặt anh không có biểu cảm gì.
"Chi Chi, nếu như chúng ta thực sự kết hôn, thì đây là những việc nên làm."
Thịnh Chỉ thở hắt ra, sau đó chậm rãi ậm ừ một tiếng.
Não cô tối nay chắc là bị