Thịnh Chỉ hồi bé rất thích ăn đồ ngọt, cái giá phải trả chính là lên lớp năm bị sâu mấy cái răng.
Lúc đo răng cô đau đến mức không ăn được gì, nhưng sống chết không đi bệnh viện.
Đa số chỉ có thể giương mắt nhìn người khác ăn đồ ngọt.
Sau đó náo loạn mất một tuần, bà ngoại của Thịnh Chỉ mở dỗ được đưa cô đi nha khoa kiểm tra.
Nhận được kết quả rất may mắn, răng của cô vẫn chưa bị sâu vào tủy.
Bác sĩ bảo không cần phải hàn răng, chờ đến tuổi thay răng, răng mới sẽ mọc ra.
Chỉ là cơn đau do sâu răng vẫn còn ở đó, không có cách nào giải quyết.
Trùng hợp là lúc đó anh cùng mẹ và cha dượng ở nhà Quý gia.
Hôm đó, Quý Tử Việt mới năm tuổi ồn ào đòi đi tìm Thịnh Chỉ chơi.
Để tránh phiền phức, Trình Nghiễn Nam chỉ đành đem theo bài tập của anh, vác Quý Tử Việt đi tìm Thịnh Chỉ.
Thịnh Chỉ ham chơi, cùng Quý Tử Việt ngồi ở phòng khách xem mukbang.
Anh ngồi ở bên cạnh làm bài tập, thường xuyên ngẩng đầu lên nhìn hai bọn họ, vào lúc Thịnh Chỉ đang định ăn đồ ngọt, anh dứt khoát ngăn cản cô.
Nhưng tất cả đều vô dụng, có lẽ trẻ em đều như vậy, càng cấm ăn cái gì thì càng muốn ăn.
Thế là Thịnh Chỉ chịu không nổi, lén lút ăn đồ ngọt, sau đó không bao lâu răng bắt đầu đau, đau đến mức cô nằm lăn lộn trên ghế sô pha, nước mắt đều rơi hết ra.
Quý Tử Việt còn nhỏ không biết gì ngồi ở bên cạnh vỗ tay cười haha.
Trình Nghiễn Nam thấy Thịnh Chỉ đau đến như vậy, thế là bắt chước Chung Hạnh, nghiền nát tỏi giúp cô giảm đau.
Mùi tỏi rất nặng, Thịnh Chỉ ngồi trên ghế sô pha, bưng nửa bên mặt của mình, rất lâu không có động tĩnh gì.
Anh nhớ lúc bản thân nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Chi Chi, bất lực nói một câu:
"Em còn ăn đồ ngọt nữa không?"
Sau đó Thịnh Chỉ bĩu môi, cả nửa buổi mới tủi thân mở miệng trả lời: "Muốn ạ."
Trình Nghiễn Nam trầm mặc, đang định nói với cô sâu răng nguy hiểm như nào.
Thịnh Chỉ đột nhiên ngẩng đầu, cười với anh: "A Nghiễn ca ca, hay là sau này anh làm nha sĩ, như vậy sau này em lấy anh thì sẽ không cần đi bệnh viện khám răng nữa."
"..."
Trình Nghiễn Nam cụp mắt, nhìn Thịnh Chỉ đang nằm bò ra ngủ say sưa trên bàn ăn, mím mím môi.
Thật ra đối với ký ức lúc nhỏ, anh không muốn nhớ lại lắm.
Bởi vì não con người sẽ toàn nhớ những chuyện không vui, những chuyện đau lòng.
Ví dụ như khi anh còn bé cha đập vỡ đồ đạc, đánh đập mẹ, lại ví dụ như sau khi mẹ mang thai Quý Tử Việt, anh không ngừng bị đối xử lạnh nhạt.
Ấn tượng sâu sắc nhất đó là khi Quý Tử Việt ra đời, lúc đó già trẻ lớn bé nhà Quý gia đều vây quanh Quý Tử Việt chỉ bé bằng lòng bàn tay.
Mọi người nói chuyện, cười đùa với cậu, mà Trình Nghiễn Nam đứng ở bên cạnh, cảm thấy bản thân mình như đang ở thế giới riêng.
Anh không thể hòa nhập được, cũng không biết phải làm thế nào để hòa nhập, giống như anh không thuộc về nơi đấy.
Trình Nghiễn Nam nhớ lúc sáu tuổi, mẹ có nói chuyện với anh về quyết định sẽ đi thêm bước nữa.
Lúc đó nhìn khuôn mặt rất lâu rồi mới cười của mẹ, anh không thể nào nói ra được mấy lời từ chối.
Anh cảm thấy chính là không nên để bản thân trở thành gánh nặng, vật cản để mẹ đi tới hạnh phúc.
Cho nên từ trước đến nay, anh luôn rất tự giác và kỷ luật.
Cho dù là học hành hay cuộc sống, đều cố gắng không gây phiền phức cho mẹ.
Môn hóa không tốt nên buổi tối anh dành nhiều thời gian hơn cho nó, anh học nấu cơm, học dọn dẹp nhà cửa, học tất cả những gì trong năng lực bản thân có thể học.
Thế là cuối cùng anh trở thành con nhà người ta trong truyền thuyết.
Mọi người đều cho rằng anh ưu tú như vậy, nhất định sẽ thành tài, trở thành trụ cột của đất nước.
Mà anh từ bỏ tuyển thẳng, trong vô số những lần mờ mịt, không biết làm gì, nhớ tới lời của Chi Chi thế là chọn học nha khoa.
Thật ra trong lòng Quý Tử Việt rất rõ, mẹ và cha dượng đối với anh rất tốt, đồng thời luôn rất bình đằng với hai đứa.
Chỉ là thi thoảng nhìn thấy những cảnh kia, trong lòng vẫn không ngăn không được mà ngưỡng mộ Quý Tử Việt.
Mà mỗi lần như vậy, Chi Chi đều sẽ xuất hiện.
Giống như lúc Quý Tử Việt mới sinh, Chi Chi nhét một viên kẹo sữa lớn vào trong tay anh.
Còn có lúc nhỏ không thể chơi cùng những bản nhỏ khác, Chi Chi cũng sẽ ngồi bên cạnh chơi với anh.
Cùng với lúc học cấp ba, trên lớp có chị đại đầu nhuộm tóc nhờ anh đổ rác.
Sau khi Trình Nghiễn Nam từ chối, chị đại kia bắt đầu mở miệng chửi, từ gì khó nghe đều xổ ra hết.
Trên mặt anh không có phản ứng gì, nhưng Thịnh Chỉ ngồi ở bàn bên cạnh lại lên tiếng.
Lúc đó cô mặc áo khoác đồng phục, bên dưới mặc chiếc váy ngang đầu gối, lộ ra đôi chân thẳng trắng tinh.
Nghe thấy mấy lời mắng nhiếc, cô ngừng rung chân, nhếch mày cười giễu cợt nói:
"Chị không có tay chân sao hay là bị tàn tật?"
Chị đại kia nghe câu này, càng không vui vẻ, cau mày đáp: "Đcm bớt xía vô chuyện người khác."
Thịnh Chỉ cười lạnh một cái, cô cụp mắt, nhìn chằm chằm thùng rác mấy giây, sau đó nhấc chân đá bay ra xa.
Dưới biểu cảm thảng thốt của chị đại, cô mặc kệ đống rác ngổn ngang dưới chân, trực tiếp bước qua, nở nụ cười tươi rói, áp hai tay lên má giả vờ ngạc nhiên nói:
"Aya Trình Nghiễn Nam, bà chị này bảo chúng ta bớt xen vô chuyện người khác, vậy chúng ta về đi, để cái đồ tàn tật này tự dọn rác một mình."
Nói xong, mặc kệ cho bà chị kia mắng chửi, cô liền kéo anh đi.
Khi đó ráng chiều rực rỡ, Thịnh Chỉ đi ở phía trước cằn nhằn:
"Trình Nghiễn Nam, mắng người thì phạm pháp hả? Chị ta nói khó nghe như vậy, sao anh không chửi lại, đừng lúc nào cũng như khúc gỗ vậy chứ, anh tưởng anh không chấp chị ta, chị ta sẽ bỏ qua cho anh sao? Người ta thấy anh dễ bặt nạt nên sẽ càng quá đáng hơn đó."
Trình Nghiễn Nam chỉ cười cười, không nói gì.
Có lẽ là vì anh không trả lời, Thịnh Chỉ có chút tức giận, cô dừng bước, xoay người trừng mắt với anh.
"Lần sau anh tìm em, em giúp anh mắng người ta, tránh để anh bị làm hư."
Anh không nhớ lúc đó anh trả lời câu