Thời khắc nắm lấy tay Trình Nghiễn Nam mở cửa phòng bao ra, tiếng nói chuyện nhộn nhịp bên trong dừng lại.
Ngay sau đó, mọi người trong phòng bao quét mắt nhìn hai người họ, cuối cùng vẫn là Quý Văn Diên vẫy tay với hai người trước.
"Chỉ Chỉ với tiểu Nghiễn đến rồi, mau ngồi vào đây."
Thịnh Chỉ mang theo nụ cười, khẽ gật đầu, cùng Trình Nghiễn Nam chào hỏi từng người một.
Vừa ngồi chưa ấm ghế, người lớn lại tiếp tục nói về việc kết hôn của hai người họ.
Thịnh Chỉ ngồi ở bên cạnh cũng nghe được đại khái.
Theo như ý của hai bên gia đình, dự định để cô và Trình Nghiễn Nam đính hôn trước, sau đó mấy tháng mới đi đăng ký rồi làm đám cưới.
Ngồi nghe không mấy thủ tục rườm rà này thôi đủ làm cô to đầu rồi.
Thế là Thịnh Chỉ vân vê lòng bàn tay Trình Nghiễn Nam, thấy anh cúi mắt xuống nhìn mình, cô vội vàng đưa ra ánh mắt cầu cứu, nhưng vẫn chưa kịp mở miệng nói gì.
Trình Nghiễn Nam ở trước mắt như đọc thấu tâm tư của cô, mím môi, sau đó dựa gần lại hỏi:
"Không muốn làm phức tạp như vậy?"
Mắt Thịnh Chỉ sáng lên, gật đầu lia lịa.
Trình Nghiễn Nam đi guốc trong bụng cô sao? Sao có thể hiểu rõ cô như vậy?
"Được, anh biết rồi."
Nói xong câu này, Trình Nghiễn Nam không nói thêm gì với cô, chỉ ngồi thẳng người lại, lên tiếng làm gián đoạn cuộc nói chuyện của trưởng bối.
"Ông nội, cháu xin phép ngắt lời một chút.
Nhưng cháu với Thịnh Chỉ đối với việc kết hôn này có suy nghĩ khác, ý chúng cháu là..."
Ánh mắt Thịnh Chỉ ngẩn ra, nhìn sang Trình Nghiễn Nam ở bên cạnh đang nói ra ý kiến.
Đột nhiên những âm thanh xung quanh như biến mất, chỉ còn lại giọng nói của Trình Nghiễn Nam.
Giọng anh nhàn nhạt, tốc độ không nhanh không chậm, đem lại một cảm giác trầm ổn.
Có lẽ là vì suy nghĩ anh logic, nên lời nói ra cũng rất logic.
Hơn thế lúc nói chuyện lời lẽ cũng không có gì sâu xa, nói ra làm người nghe rất dễ chịu, sức thuyết phục cũng cao.
Thịnh Chỉ chớp mắt, cô nhìn chằm chằm nửa sườn mặt sắc nét của anh.
Nhìn từ hàng lông mày rậm, đến chiếc mũi cao, rồi nhìn xuống đôi môi màu hồng nhạt của anh.
Cùng với mỗi lời nói của anh yết hầu sẽ chuyển động lên xuống.
Cảm nhận lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, trong lòng Thịnh Chỉ có chút hoảng loạn.
Xong rồi, đúng là lam nhan họa thủy.
Sau khi cô cùng Trình Nghiễn Nam kết hôn, cô sẽ không thả dê, trêu ghẹo anh chứ?
"Khụ khụ."
Bên cạnh truyền đến mấy tiếng ho, Thương Nhã Vân nhìn Thịnh Chỉ đang nhìn Trình Nghiễn Nam như muốn ăn tươi nuốt sống anh, nhịn không nổi nghiêng người cảnh cáo:
"Còn đang ở bên ngoài, con kiềm chế đi."
"?" Thịnh Chỉ ngẩng đầu lên thật mạnh.
Lúc này thật sự là xong đời rồi.
Nhận lấy ánh nhìn thâm sâu của Thương Nhã Vân, Thịnh Chỉ cắn môi, tùy tiện tìm một cái cớ đi ra ngoài bên ngoài hành lang hóng gió.
Cẩm Tường Đường trang trí theo phong cách cổ xưa, ở giữa trung tâm tầng dưới còn có một bức tượng lân sư to đùng hướng mặt ra ngoài, miệng còn có nước phun ra.
Thịnh Chỉ nhìn một cái, không có tâm trạng thưởng thức, cúi đầu gửi tin nhắn cho Đan Sơ Lam.
[Tớ xong đời rồi.]
Chờ một lúc, Đan Sơ Lam vẫn chưa trả lời.
Thịnh Chỉ dựa người vào cột nhà màu đỏ, nhịn không được nhìn vào Trình Nghiễn Nam bên trong phòng bao.
Từ góc nhìn của cô, chỉ có thể nhìn thấy dáng người lờ mờ.
Điện thoại rung một cái, là tin nhắn Đan Sơ Lam gửi đến: [Cậu không có nhà để về hay là không xu dính túi?]
Thịnh Chỉ mím môi, đánh chữ trả lời: [Còn thảm hơn thế, chính là vừa rồi, tớ đột nhiên cảm thấy kết hôn cùng Trình Nghiễn Nam là một lựa chọn không tồi.]
Sơn Phong ca: [Cậu đang nói cái quần què gì vậy.jpg]
Sơn Phong ca: [Không phải sự thật là như vậy sao? Gả cho Trình Nghiễn Nam thì cậu vui quá còn gì.]
[? Không phải, cậu có biết suy nghĩ không vậy? Sao cứ đứng về phe Trình Nghiễn Nam thế.]
[Cậu biết nấu cơm không?]
Thịnh Chỉ cau mày: [Không biết.]
[Thế Trình Nghiễn Nam biết nấu cơm không?]
[Biết.]
[Đấy, sau khi hai cậu kết hôn không phải Trình Nghiễn Nam sẽ nấu cơm sao? Tớ đoán việc nhà cũng không đến tay cậu.
Trình Nghiễn Nam đẹp trai không? Ưu tú không? Tính cách không có vấn đề gì đúng không? Ngoại trừ lạnh lùng ra, những thứ khác đều tốt đúng không? Như này mà cậu còn không vui?]
Câu này, Thịnh Chỉ nghe xong rất không đồng tình:
"Hôm nay Trình Nghiễn Nam nấu cơm xong là tớ rửa bát đấy, cậu đừng có mà xem thường.
Việc nhà không phải có thể thuê người giúp việc sao? Tớ lớn lên cũng không xấu đúng không? Dù sao lúc đó tớ cũng là thủ khoa Học viện Mỹ thuật Kế Thành đúng không? Tớ ngoài lười ra, những thứ khác đều tốt đúng không? Không phải Trình Nghiễn Nam nên vui khi cưới tớ sao?]
[Tỉnh lại đi, cậu còn có tính nóng nảy nữa.
Nếu như nói khi tớ nổi giận cứ mười người thì sẽ có năm người chịu đựng được, còn cậu chỉ có một, người duy nhất đó là Trình Nghiễn Nam.]
[Với cái tính cáu bẩn của cậu, tớ với cậu cãi nhau bao nhiêu lần liền, Trình Nghiễn Nam cùng cậu lớn lên từ nhỏ, đã cãi nhau với cậu lần nào chưa? Có không? Lần nào mà anh ta chẳng nhường cậu, với thêm mấy cái bên trên nữa, cậu vẫn chưa thấy vui sao?]
Thịnh Chỉ: "..."
Nghe vậy, giống như cô phải là người nên vui mới đúng.
Nghĩ thông suốt rồi, nhưng Thịnh Chỉ vẫn như cũ không nhận thua:
[Cậu cũng biết rồi? Lỡ như sau khi kết hôn với tớ Trình Nghiễn Nam ngoại tình thì sao, con người đều thay đổi mà.]
[Yên tâm, cậu có đi ngoại tình chứ Trình Nghiễn Nam thì không nha.]
[?]
Sơn Phong ca: [Bạn nói chuyện thật nực cười.jpg]
"..." Tuyệt giao đi.
—
Chờ hai bên gia đình quyết định xong chuyện hôn lễ thì đã gần mười giờ tối rồi.
Kết quả cuối cùng là Trình Nghiễn Nam một mình thuyết phục hai bên gia đình, hủy bỏ lễ đính hôn phức tạp, dự định qua mấy tháng thì đi đăng ký rồi làm đám cưới.
Ngoài cửa sổ bóng cây lẫn vào nhau, Thịnh Chỉ ngồi ở ghế phụ thu hồi tầm mắt, ngáp một cái.
Cô quay đầu sang nhìn Trình Nghiễn Nam, "Em cảm thấy vẫn rất phiền phức, hay là đến lúc đó em đi tìm ông nội, nói rằng hôn lễ cũng không cần tổ chức."
Thịnh Chỉ từ trước đến nay sợ phiền phức, cũng không thích đáp lễ.
Thành một vòng luẩn quẩn, mấy người họ hàng tới tham dự hôn lễ của cô, sau này cô lại phải tham dự lại.
Phiền phức biết bao, có thời không bằng ngồi ở nhà vẽ tranh còn hơn.
Nghe thấy câu này, nét mặt Trình Nghiễn Nam trở nên lạnh nhạt.
Anh hơi nắm chặt tay lái, im lặng mấy giây, sau đó đáp:
"Tùy em."
"Vâng."
Thịnh Chỉ buồn ngủ díp cả mắt hoàn toàn không biết suy nghĩ của Trình Nghiễn Nam, cô nói "Em ngủ một chút, đến nơi gọi em", thế là dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt lại.
Nghe vậy, Trình Nghiễn Nam chỉ liếc cô một cái, không nói gì.
Sau đó sợ cô lạnh, đưa tay ra điều chỉnh điều hòa.
Bên đường bóng người cô quạnh, cây cối trơ trụi.
Chưa qua bao lâu, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ của Thịnh Chỉ.
Trình Nghiễn Nam mím môi, ánh mắt lãnh đạm.
Đính hôn thì anh có thể nghe theo Thịnh Chỉ bỏ qua.
Nhưng hôn lễ thì không được.
Tuyệt đối không được.
Bốn mươi phút sau, Trình Nghiễn Nam đem xe đỗ ở trong nơi gửi xe.
Vừa mới dừng xe, Thịnh Chỉ ngồi ở ghế phụ cũng đã tỉnh.
Mới ngủ dậy nên nhìn gì cũng mờ mờ, giọng nói cũng hơi khàn khàn: "Đến rồi sao?"
Trình Nghiễn Nam thu tầm mắt lại, cúi mắt xuống, rút chiều khóa xe ra.
"Ừ, đến rồi."
Thịnh Chỉ không đáp lời, ngáp một cái, rồi mở cửa bước ra.
Đi thang máy lên tầng chín, Thịnh Chỉ đều là biểu cảm lười biếng, không có một chút tinh thần.
Trong lúc này cô còn ngáp thêm mấy cái, làm Trình Nghiễn