Lúc Diệp Minh nói bị theo dõi, Vệ Gia chắc nghĩ trước tiên là người của Lục gia.
Thế nhưng khi y tra xét một vòng, lại phát hiện cậu ngoại tình, cũng không điều tra được ai là người theo dõi cậu.
Nếu không phải nhằm vào cậu vì Lục Lễ… thế thì người kia phải là một ai đó có liên quan tới cậu, mà bản thân kẻ đó nhất định cũng phải vừa thông minh vừa tỉnh táo.
Trong một góc hẻm nhỏ hẹp u ám.
Một thanh niên mang mũ lưỡi trai màu đen, đang đè một chàng trai khác lên tường, mặc sức cợt nhả-
Tuy miêu tả thì như thế, nhưng động tác của hắn cũng không tính là quá thô lỗ.
Hắn nắm vào bờ vai cậu, khoá lại cả người cậu, liếm qua gáy của cậu, đầu lưỡi ướt át giống như con rắn, làm cho cậu phải rụt người một cái về phía trước.
“Anh buông tay ra cho tôi –” Diệp Minh có hơi tức giận mà la lên.
Cậu cũng không thích cảm giác bị uy hiếp đến thế này.
Thế nhưng thanh niên đội nón vẫn không hề nghe lời cậu, ngược lại còn suồng sã hôn lên cổ của cậu.
Hắn như đã bị mê hoặc mà ngửi mùi cơ thể của cậu, sau khi ngửi xong bắt đầu liếm, hôn được một nửa lại bắt đầu khẽ ngửi, cả cái mũi đều dí sát vào trong mái tóc của cậu.
Ngón tay của hắn cũng bắt đầu sờ mó ve vuốt hông của cậu, cứ như một giây kế tiếp sẽ vói vào trong áo của cậu, tấn công đến vùng da thịt tiếp theo.
Giọng hắn khàn đặc nói: “Phải làm gì đây, mới gặp lại cậu đã thấy n*ng, giờ chỗ đó của tôi sưng muốn đau luôn rồi.”
Diệp Minh cạn lời: “… “
… Còn làm gì nữa chứ, anh tự đi mà quay tay.
Cậu đã sắp muốn tự sa đà vô rồi, dù gì tên biến thái này đối với cậu cũng sẽ không làm quá lố, chơi ‘sơ sơ’ một chút là sẽ bỏ qua cho nhau thôi.
Kết quả thanh niên sau lưng nhìn cậu không có phản ứng gì, nên xem như cậu đã thầm chấp nhận, tay khẽ vuốt ve từ eo hông đi xuống, những cái vuốt ve rạo rực dần mò thẳng xuống chỗ thân dưới còn đang bị ngăn bởi lớp vải quần của cậu.
?
Hắn nói với vẻ thất vọng: “Aiz, sao con ciu của cậu chủ bé còn chưa ‘lên’ thế này.”
Diệp Minh thật sự là hết chịu nổi, cậu bắt đầu giằng co.
Cậu mắng hắn: “Giang Kế Huy, sao anh biến thái thế?”
Thanh niên bị gọi là Giang Kế Huy cười cười, nhìn cậu vẫn cứ cựa quậy, sợ làm đau cậu, như muốn buông tay không trói cậu lại nữa, nói: “Cũng hết cách rồi, ai bảo tôi là biến thái chứ.
Cho dù trên người cậu vẫn còn đang vương mùi tinh dịch của thằng khác, tôi cũng n*ng muốn chết rồi nè.”
Diệp Minh: “… Làm sao anh biết?”
Cậu vừa mới chịch với anh quản lý xong.
Giang Kế Huy lại ngửi một cái, trả lời: “Tôi đoán được.”
Diệp Minh không còn lời nào để nói: “Vậy mũi anh là mũi chó rồi.”
Giang Kế Huy: “Cảm ơn cậu đã khen.”
Hắn xoay người, chợt đẩy cậu một cái, đem người do bất ngờ không kịp đề phòng phải lảo đảo vì cú đẩy này.
“Ưhm… ” cậu lui mất mấy bước, người mới đứng vững được
“Cậu đừng có mà toàn lôi nhược điểm của tôi ra để chọc ngoáy tôi như thế chứ” thanh niên mang nón đen nói với vẻ oán giận.
Mái tóc màu đen của hắn chiếu thành màu tối tăm u ám dưới ánh đèn mờ tối, không có một tia sáng, nhưng ánh mắt ấy vẫn lấp lóe.
Khi cậu lui về phía sau mấy bước để nhìn, chân trái của hắn có hơi khập khiễng.
Diệp Minh cười lạnh một tiếng, nói: “Một tên què mà vẫn muốn bắt ép người à? “
Con ngươi Giang Kế Huy tối sầm lại.
Diệp Minh tiếp tục chế giễu nói: “Làm sao vậy, chạm đến chỗ đau rồi à?”
Giang Kế Huy mỉm cười nói: “Cậu chủ bé nghĩ đơn giản quá rồi, cứ cho tôi là thằng què đi, cũng vẫn làm được chút việc chứ.”
Hắn đến gần cậu, đem đầu đặt sát vào khuôn mặt hắn đã luôn ngày nhớ đem mong, nhẹ nhàng nói rằng: “Chẳng hạn như… Đưa một thứ cho tên bạn trai kia của cậu?”
Diệp Minh: “Cái gì? “
Thanh niên giống như đang tự lẩm bẩm với chính mình hơn là đang uy hiếp cậu: “Tôi nghe nói, anh ta là đại thiếu gia hạng nhất hả, hơn nữa anh ta còn yêu say đắm cậu chủ bé. Đương nhiên, cậu chủ bé đáng yêu như vậy, nên chuyện ấy thì có gì đáng ngạc nhiên chứ.
Có điều… nếu như anh ta biết những chuyện trước đây của cậu chủ bé….
thì liệu có thể vẫn còn dốc hết lòng như trước đây không?”
Diệp Minh cũng chả thèm sợ hắn, cậu hỏi ngược lại đầy hùng hồn: “Trước đây tôi làm chuyện gì chứ?”
Trên gương mặt nhợt nhạt của Giang Kế Huy hiện lên một tia đỏ ửng, hắn nói: “Sai rồi, là chúng ta đã từng làm chuyện gì kìa.”
Diệp Minh lớn lên ở một thành phố nhỏ, chỗ đó rất hay mưa, khí hậu ướt át.
Cậu có gia cảnh nghèo khó, sinh ra đã mất mẹ.
Mà lúc Diệp Minh mới chỉ là một thiếu niên, cũng đã bộc lộ tiềm chất trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhưng lúc đó nhà cậu vừa nghèo khó, vừa không có được người lớn che chở, vẫn chưa thể đối phó nổi với những sự quấy rối ở tuổi dậy thì… cùng với … lòng ghen tị của độ tuổi mới lớn.
Cậu không thể không vì mình mà tìm một chỗ dựa vững chắc.
Thời điểm đó Giang Kế Huy vẫn còn một chút bướng bỉnh ngang ngạnh.
Gia cảnh nhà hắn vừa trở nên sa sút, trong ánh mắt nhìn ai cũng chứa toàn gai nhọn, nhưng vẫn còn sót lại chút gì đó tinh thần trọng nghĩa.
Có thể là bởi vì khí chất ‘đàn anh’ bẩm sinh của hắn, trước sau gì hắn đều có một đám đàn em vây quanh, được mọi người tôn lên là “Đại ca Huy”.
Khi Diệp Minh đi tìm hắn, hắn đang hút thuốc trên sân thượng trường học, vóc dáng thiếu niên cao, vòng eo lại gầy, có vẻ như bộ đồng phục học sinh vốn đã không được đẹp đẽ gì, nhìn còn trống rỗng hơn.
Hắn không có để cậu vào trong mắt, đối mặt với lời cầu xin của cậu, hắn chỉ cắn đầu thuốc lá thuận miệng bằng lòng nói: “Được.”
Có lẽ lúc đó hắn chỉ muốn tìm một kẻ để làm bao tải cho hắn trút giận thôi.
…
Thiếu