“… Trời đã sáng rồi à?” người làm ổ trong chăn hỏi mơ mơ màng màng.
Lục Lễ đang rón ra rón ren xuống giường, trong nháy mắt bị giọng nói kia chiếm lấy toàn bộ tâm trí anh.
Anh quay đầu đi nhìn thoáng qua cậu, còn duỗi tay sờ một cái vào dưới lông mày của Diệp Minh.
Lông mày Diệp Minh nhìn hơi nâu nâu, hình dạng khác so với tính thích khóc của cậu, lông mày dáng nhếch lên, mang theo một tia sắc bén và cao ngạo.
Lục Lễ dém dém góc chăn cho cậu, còn hôn người yêu một nụ hôn đầy yêu thương.
Cũng khẽ nói: “Ừm…… làm ồn em à?”
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua lớp rèm mỏng lên tấm chăn, nhìn bù xù lại ấm áp.
Diệp Minh mở mắt ra đã có thể nhìn thấy người bạn trai luôn được khen là gợi cảm, ánh mặt trời chiếu qua nụ cười rạng rỡ nhu hòa, đến chỗ mái tóc đen, rồi chiếu vào tròng mắt, tan thành màu hổ phách xinh đẹp.
Trừ hình ảnh đó ra, đường nhân ngư trên người anh cũng hết sức tuyệt vời, làm cho cậu muốn lưu lại vết tích dơ bẩn ở trên đó.
Ừm…, bạn trai cậu đó, cũng là kim chủ hiện giờ nữa.
Vừa đẹp trai lại có tiền, ai mà không yêu chứ.
Điểm quan trọng nhất là, còn dễ lừa gạt.
Cậu cọ xát người, đem mặt mình chôn vào trong ngực Lục Lễ, giọng nói còn ngái ngủ: “Sớm quá đi…”
Bạn trai khẽ đỡ cậu dậy, vuốt ve lưng cho cậu.
“Buồn ngủ quá à, A Lễ… làm sao để tỉnh lại được đây… “
Diệp Minh nhấc đôi mắt biếng nhác lên, nhìn chăm chú vào Lục Lễ, sau đó cười nhẹ một cái.
Giống một tia vị ngọt bên trong thuốc lá, như giọt sương đầu tiên trong sáng sớm.
Anh nghe hiểu được câu ám chỉ mơ hồ của cậu, đồng thời cảm thấy mừng vui vì có thể ăn ý nhau đến thế, vì nụ cười đầy ẩn ý của cậu mà cả người anh đã nóng lên.
Lục Lễ hoàn toàn không cách nào từ chối cậu, cũng không muốn từ chối.
Anh giống như một thủy thủ bị mỹ nhân ngư mê hoặc đến không thể nào nhúc nhích được, không chút do dự khẽ hôn trên thân thể người thanh niên, hôn liền một đường, sau đó hé miệng.
Cái miệng vốn luôn có thể đưa ra những ý tưởng hiệu quả, lời nói đáng giá ngàn vàng này, bây giờ cũng chỉ là một công cụ để phục vụ việc bú c*c đàn ông.
“Ưhm… Ực ực… ” Lục Lễ ngửi thấy mùi ở chỗ dưới háng của Diệp Minh thôi mà đã thấy n*ng rồi.
“… Hộc… Ọt ọt… ” anh nuốt xuống từng ngụm một dâm dịch của đàn ông, t*ng trùng từ trong dương v*t chảy ra đem anh biến thành một tên dâm loạn, anh vẫn cố gắng khắc chế tinh thần, nhưng thân thể đã cương lên vì quá nhục nhã.
… Anh đã vẫn luôn xem mình là kiểu người thiên về lãnh cảm hơn.
Lúc đi học, cả anh và Vệ Gia là nổi danh trong trường học là lạnh nhạt khó gần.
Chỉ có điều biểu hiện của anh ôn hòa hơn một ít, còn Vệ Gia càng không thèm nể mặt hơn.
“Ưhm, đầu lưỡi A Lễ… Lợi hại quá đi… ” cậu mở miệng nói, còn mang theo một chút giọng mũi, ngay cả điểm ấy cũng làm anh thấy cậu thật đáng yêu.
Anh biết cậu sắp bắn.
Diệp Minh lúc có lúc không vuốt tóc bạn trai, thân thể cuối cùng cũng có chút tỉnh táo lại, cùng lúc đó là dục vọng đã thức tỉnh, đang đi xuống dọc theo tới bụng.
Cậu đem ánh mắt dời xuống đi, đối mặt là một đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
Ai, ngài kim chủ cũng thật là nhiệt tình quá đi
Mới sáng đã chịu khó phục vụ tận tình rồi, đáng được khen thưởng nhỉ
Hay là thưởng cho ảnh tinh dịch của mình vậy!?
Diệp Minh tự tay che mắt, Lục Lễ chỉ thấy giữa môi cậu tuôn ra vài câu rên rỉ: “Ô… Lục Lễ… Chậm một chút, muốn bắn… “
Anh không nghe được nữa, chỉ thấy được hình dáng khẽ mở của cặp môi kia, vì vậy theo tính phản xạ mà tăng nhanh động tác nơi đầu lưỡi.
“Hư hư… Bắn, em bắn đây… ” cậu đang tràng đầy hưng phấn, thế nên vô cùng sảng khoái mà bắn thẳng tinh dịch vào trong cổ họng của anh.
Tinh dịch tràn ra một ít từ khóe miệng Lục Lễ, anh đã dùng ngón tay thon dài quệt qua một cái, sau đó không hề hay biết mà liếm sạch trơn.
Diệp Minh nhìn bộ dáng này của anh: “… “
Nói thật, Lục Lễ như thế này, dường như hoàn toàn khác so với lúc mới gặp gỡ.
Không biết ngài kim chủ có thể ý thức được chuyện này không?
Lục Lễ cũng cảm giác mình đã có thay đổi rất lớn, nhất là trong quần, đã sớm cương lên rồi.
Trong quần lót màu đen có viền màu sáng, có một thứ to lớn đang bị ghìm ở bên trong nên thấy khá chật chội, vì vậy Lục Lễ mang vẻ mặt ngượng ngùng mà chỉnh lại quần.
Diệp Minh hoàn toàn mở mắt ra, cơn buồn ngủ đã biến mất.
“A… Anh khó chịu rồi…! ” cậu chìa tay ra, “Để em giúp anh một tay nhé!?”
Cậu cười một nụ cười mỉm ma mãnh, khoái chí đề nghị anh.
.
Lục Lễ có chút căng thẳng, căng thẳng đến mức đầu ti đang để trần trong không khí đã hơi dựng đứng lên.
“Chờ đã! Không cần!” anh nói: “Anh không sao hết, không cần phải giúp anh đâu!”
Sau đó sẽ tự xìu xuống thôi, có điều phải chịu đựng nỗi khó chịu một lúc mà thôi, không cần phải làm phiền bạn trai nhỏ của anh.
Ai ngờ Diệp Minh nghe nói như thế, tâm tình dường như lại không vui hơn.
.
Cậu không có biểu cảm rõ ràng gì, chỉ là thu tay về, nói: “… À.
”
Nhưng Lục Lễ đã biết ngay cậu bị mất hứng.
Lục