“Ông vẫn đang ở nước ngoài à? Vậy cứ ở đó luôn đi!” khóe miệng Lục Lễ mỉm cười nhẹ, cứ như không phải đang nói về cha của mình, mà là đang nói về một người xa lạ không liên quan.
Cả bố mẹ anh đều luôn cho rằng tất cả đang nằm trong lòng bàn tay của họ, trên thực tế, con thuyền khổng lồ nhà họ Lục này, mặc dù bên ngoài xem ra có vẻ bề thế hoành tráng, nhưng mấy năm nay làm ăn không tốt, đã thâm hụt rất nhiều, đã có xu hướng suy tàn sắp sập tan tành tới nơi.
Chuyện này đương nhiên không phải là kết quả sinh ra một sớm một chiều, còn phải dựa vào sự phá hoại không ngừng nghỉ của một số người.
Người đàn ông kia vốn luôn mang vẻ mặt nghiêm chỉnh lạnh lùng, luôn như đang vô cùng bận rộn, thật ra bị thiếu kỹ năng quản lý và tài năng sáng tạo, bị những vật chất xa hoa lãng phí dần dần bào mòn hết dã tâm, như một công cụ đã rỉ sét, chả còn được cái tích sự gì nữa.
...
Đối với Lục Lễ mà nói, tất cả kế hoạch của anh đều có thể thực hiện thuận lợi, bất cứ khó khăn gặp phải gì đều bị nghiền nát, duy nhất chỉ có trên phương diện tình cảm là anh bị hạ gục một cách tệ hại nhất.
Mặc dù đã chia tay, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy mình chưa hề rời xa người yêu, thậm chí ở một số khoảnh khắc, anh đã hoàn toàn quên chuyện chia tay này.
Từng giây từng phút, từng ngày từng giờ, anh đều có thể cảm nhận được cậu.
Anh vẫn ở chỗ cũ như trước.
Mà dù gì thì, trước đây người yêu có lòng tự trọng cao, không muốn ở chỗ của anh, nên vốn căn hộ kia cũng không phải của anh.
Mà cho tới bây giờ, có lẽ do chủ căn hộ kia tự biết mình sai, nên cũng không dám đả động gì.
Cậu để lại vài bộ quần áo cặp, sau đó ở đêm khuya ngửi mùi vị của người ấy, anh hèn mọn dùng nó để thủ dâm, bắn tinh dịch bẩn thỉu lên trên sàn nhà phòng tắm.
Anh sợ mình quấy rối đến người yêu, vì vậy ra sức kiềm chế nỗi kích động muốn đi tìm cậu, những lúc anh thực sự không còn cách nào để khắc chế, cũng chỉ dám cách lớp cửa kiếng xe, ngắm nhìn cậu từ đằng xa.
Chỉ cần thấy được người con trai vốn không biết buồn không biết lo kia, anh lại như được trở về lúc còn yêu nhau.
Anh cũng đã bị mất ngủ cả hai tuần nay, một ngày buổi tối sau thời gian đó, anh xuất hiện tình trạng bị ù tai.
Buổi tối hôm sau, anh sinh ra chứng ảo giác nghe lầm: Tiếng người yêu nức nở nhẹ nhàng quanh quẩn sát bên tai anh, cứ như người ấy đang ở kế anh vậy.
Anh dựa vào những âm thanh ảo giác kia mà ru mình vào giấc ngủ.
Anh cũng giống như mẹ mình, cũng không chiếm được trái tim người mình yêu nhất.
Mẹ nói với anh: “Nhìn con như thế này mẹ thật khó chịu, suy nghĩ quá nhiều sẽ chỉ còn lại sự nhu nhược – thà con thẳng tay đem người đoạt lại, cậu bé kia, một khi con đã nắm được rồi, sẽ không thể thoát ra nữa-“
Anh hỏi: “Năm đó mẹ cũng đã nghĩ như thế sao ạ?”
Mẹ anh cười cười, không trả lời.
Anh không muốn, không hề muốn làm trái với ý nguyện của cậu, không muốn bức bách cậu phải có sự lựa chọn đi ngược với con tim.
Cho dù chứng kiến hình ảnh cậu thân mật với người khác, anh cũng sẽ ra sức để chặn lại sự đố kỵ sâu trong lòng mình.
Chỉ là, dạo này tinh thần của anh càng ngày càng kém đi.
Mỗi ngày anh đều giống như một bộ vi xử lý hoàn hảo, công việc luông chuẩn xác không hề sai sót.
Nhưng cả người lại thất hồn lạc phách, đã không có vẻ hoạt bát, tinh thần phấn chấn như trước kia.
Trong lúc vô ý chiếc hộp Pandora đã bị mở ra, có một luồng suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu, không thể nào quăng đi được.
Trợ lý riêng gõ cửa một cái, đi đến, đưa cho anh cái chai màu trắng.
Anh nhận lấy, sau đó nghe người trợ lý bắt đầu giải thích những điều cần lưu ý.
“...!Có tác dụng phụ gì không?” Anh chỉ hỏi.
“Không có ạ, căn cứ kết quả biểu hiện theo nghiên cứu mới nhất... “
Anh ấn đầu một cái, thuận tay đem thứ kia ném qua một bên, sau đó nhìn chòng chọc văn bản ở trước mặt, cảm giác có chút ngẩn ngơ.
...
Diệp Minh dường như gặp khắc tinh, hình ảnh Vệ Gia trước kia từng bước mất đi hiệu lực, Người đàn ông này cứ như luôn bắt được tâm tư trong lòng cậu, sau đó sẽ tấn công rất đúng lúc.
“Em toàn là lời nói trái với hành động thôi,” giọng Vệ Gia nhỏ xíu, lấy mũi cọ cọ lên khuôn mặt cậu: “Còn nói không muốn? Hử…? Thế thứ gì đang cứng thế kia?”
Y rất biết cách vuốt ve ‘thằng nhỏ’ cho cậu, vì vậy Diệp Minh đã phải cong thắt lưng lên.
“Ưhm...!Đừng sờ nữa mà...! Em còn muốn ôn tập... “
“Nào nào, để anh đây dạy học cho cưng.” Y hôn cậu đến lộn xộn, đem người đặt lên trên bàn, sau đó cậu trai tùy ý ngoài miệng nói không cần, giờ lại lấy chân thọc vào giữa hai chân y.
“Khoan, bạn chung phòng với em sắp trở về rồi...!Đừng làm ở đây... “
“Vậy cứ để cho cậu ta thấy thôi~...!” Vệ Gia cười khan, dường như đang nói đùa, lại giống như không phải: “Nói không chừng cậu ta thấy em đẹp quá, còn muốn gia nhập với chúng ta đó..? “
“Anh nói gì cơ...?” đầu gối Diệp Minh thúc thẳng về phía trước, y bị thúc vào chỗ hiểm, đau đến kêu thành tiếng: “Úi da, đừng đừng đừng, ông trời con ơi, em thúc vậy khác nào giết anh.”
“Ai bảo anh dám nói lung tung...!“
“Làm sao vậy, ý là không thích hử?” Người đàn ông cười hừ một tiếng.
“Ai mà thích?”
Lại nói điêu, rõ ràng ‘ họa mi’ đã hưng phấn tới muốn tự hót rồi.
Vệ Gia trong lòng mắng thầm, ngoài miệng lại chịu thua nói: “Được rồi được rồi, chịch anh một nháy là được.”
Y phải dỗ dành mất lời ngon ngọt một lúc, Diệp Minh mới chịu mềm lòng mà để y cởi quần cho mình.
Vệ Gia ngồi xổm người xuống, bắt đầu muốn búc*c cho cậu trai.
Bạn cùng phòng còn