“Thời gian còn sớm, anh có muốn đi đâu đi dạo một chút không?” Diệp Minh đi ra từ trong nhà, xuống dưới lầu, mở miệng nói ra một câu như vậy.
Lục Lễ không có trả lời, xem xét cậu từ trên xuống dưới một lần, rồi mới thận trọng nói: “Vừa rồi ông ấy không làm khó dễ em đấy chứ — ”
Diệp Minh thấy anh như vậy mà cười: “Em đang nói ai vậy?”
“Còn có ai nữa? Cha vợ của anh đó.” Người đàn ông ôm bờ vai của cậu.
Diệp Minh nói: “Phải gọi là bố chồng của anh chứ.”
“Vậy bố chồng anh mới vừa nói cái gì? Có làm khó gì em không” Anh đều nghe theo cậu răm rắp.
“Tôi nói,” lông mày một người khác nhướn lên, thật sự là không nhìn nổi: “Mấy người thấy tôi đang sống sờ sờ mà làm như không khí ấy à?”
Trong nháy mắt Diệp Minh đã nhìn qua, người đàn ông cao gầy anh khí ngay lập tức giả vờ ra vẻ đáng thương: “Tốt xấu gì thì anh cũng là vợ bé trong những lúc thiếu vắng mà, không có công lao thì cũng có ‘khổ’ lao chứ.”
Giọng nói chuyện của y giống như một chàng công tử đã từng không dính thế sự, mới nếm thử mùi vị tình ái đã lập tức rơi sâu vào lưới tình.
Cái kiểu mặt mặt nhăn mày rũ nay lại xuất hiện ở trên mặt của y, nhìn như đang mang mặt nạ để chọc cười cậu.
“Anh thì khổ ở đâu chứ hả? ” Diệp Minh vừa hơi cười cười, Lục Lễ đã lấy thân mình để che mất thân hình của Vệ Gia: “A Minh, chả phải em muốn dẫn anh đi xem chỗ này chỗ kia à?”
“Ah đúng rồi, anh nhìn con đường phía trước này, lúc đi học em luôn đi trên con đường này, ngày hôm nay mình cũng có thể...!” nhắc tới chuyện trước kia, Diệp Minh chợt nhíu mày lại, thay đổi ý kiến: “...!Em đột nhiên cảm thấy hơi mệt chút, chúng ta đi vào xe đi!”
“Muốn về khách sạn nghỉ ngơi với anh không?” Vệ Gia chen vào nói, khóe môi nở nụ cười ám muội: “Anh có đặt phòng gần đây rồi.”
“Cũng chả cần tới anh đâu, chúng tôi có chỗ ở rồi.” Lục Lễ lịch sự cự tuyệt, sau đó nắm tay người đi lên xe.
“Anh ta sao lại tới đây thế? ” Diệp Minh sau khi lên xe đã đánh đòn phủ đầu, mặt vẫn ngây thơ vô số tội.
“Không cần phải để ý tới nó.”
“Ừ.” Diệp Minh ngoan ngoãn nhận lời.
Lục Lễ thấy cậu ngoan như vậy nên đã không kiềm được ý nghĩ muốn ‘gần gũi’ với cậu ở trong xe, nhưng anh vừa mới thò một tay trong áo cậu, cửa sổ xe đã bị người gõ.
“Giữa ban ngày ban mặt ai lại làm thế chứ?” người bên ngoài thấy cái xe cứ nằm đó không khởi động, rõ ràng nhìn không thấy xe tình huống bên trong, lại vẫn thể hiện như mình biết hết: “Có nghĩ là cần phải kiềm chế lại chút hay không?”
Lục Lễ không để ý tới y, tiếp tục ôm hôn người yêu, lại bị tiếng đập cửa liên tiếp không ngừng quấy rối: “Xe hư à? Có cần tôi gọi xe tải tới cẩu đi không?”
Lục Lễ: “...!”
Lục Lễ nói với tài xế: “Lái đi.”
Tài xế bắt đầu từ lúc nãy vẫn luôn vờ như mắt điếc tai ngơ, vội vàng hỏi: “Lục tổng, muốn đi đâu ạ?”
Lục Lễ liếc qua Diệp Minh đang mặt mũi lơ ngơ, cổ áo rộng mở đang ngồi trên ghế, hỏi: “Đi thăm trường cũ của em nhé?”
Diệp Minh cong mắt đáp: “Được.”
Lục Lễ chăm chú nhìn nét mặt của cậu, lòng nghi ngờ cậu đang có tâm trạng vui vẻ vì Vệ Gia ở đây, nhưng anh không nói gì, chỉ bình tĩnh cài lại từng nút áo vào cho cậu.
Hành trình tiếp đó toàn là những điều không vui như trong dự đoán.
Muốn đi dạo một vòng quanh trường cũ của người yêu mình, nhưng gần đó vẫn còn có một cái tên nhìn đến gai mắt đang lẵng nhẵng theo sau.
Lục Lễ đã quen viết Vệ Gia nhiều năm như vậy, rất hiểu y kiêu ngạo tới cỡ nào, không ngờ tới sẽ có ngày y lại có thể mặt trơ trán bóng đến vậy, đúng là làm người ta phải kinh ngạc.
Lúc ra khỏi trường rồi, Vệ Gia còn mua ba chuỗi kẹo hồ lô ở quầy hàng rong gần đó..
“Nào, tôi cho hai người mỗi người một chuỗi.” nói là mỗi người một chuỗi nhưng Vệ Gia lại đem đưa cho Diệp Minh hết cả hai chuỗi: “Anh nhớ là em thích ăn mà nhỉ?”
Diệp Minh nhận lấy, kinh ngạc đánh mắt sang y.
Lúc này, Lục Lễ cầm tay Diệp Minh, cúi đầu cắn một viên mứt quả, sau đó không coi ai ra gì mà dùng môi ‘đút’ cho cậu rồi hôn luôn.
Vệ Gia cũng không có tính tách họ ra nên chỉ đứng đó nhìn “Hah”
Y cũng cắn một cái chuỗi kẹo hồ lô còn dư lại.
Sao nó lại ‘chua’ đến thế này.
Đến lúc ăn tối, bọn họ vừa đi vào nhà hàng, Lục Lễ đã thấy được Vệ Gia: Y đang thản nhiên ngồi xuống vào bàn của họ, còn mở thực đơn ra như đang tính gọi món.
Quản lí nhà hàng không ngừng lau mồ hôi trán, ấp a ấp úng giải thích với anh: “Thưa ngài Lục, chúng tôi đã báo với ngài Vệ rằng ngài bao hết cả nhà hàng tối nay, nhưng ngài Vệ lại bảo là...!”
Lục Lễ cười, lộ vẻ rộng lượng: “Không sao cả, muốn thì cứ để cho cậu ta vào.”
Trên sân khấu người chơi đàn cello trình độ thường thường bậc trung, nghe không được êm tai cho lắm.
Bữa ăn đắt tiền trên bàn nhưng hai người cũng chỉ trệu trạo nhai.
Diệp Minh như có như không nhìn liếc mắt phía bên cạnh, sau đó kề gần trước mặt người đàn ông, thấp giọng nói: “Chúng ta ăn xong rồi về khách sạn, cắt đuôi anh ta.”
Lục Lễ bị câu nói lấy lòng này làm cho giật mình một cái, lập tức chìm vào hương vị dịu dàng, đã quên luôn chuyện phải kèn cựa với tình địch, lập tức nhắm mắt hôn lên.
Hôn được ba bốn giây, lông mi Diệp Minh run lên, mắt hơi hé ra, phân tâm nên nhìn qua phía bên cạnh, quả nhiên thấy một người đàn ông khác đang nhìn về phía cậu, cười như không cười, sắc mặt lại không có một chút lo lắng nào.
Y thấy cậu nhìn qua, nháy mắt đầy ngả ngớn, chậm rãi đem ngón tay thon dài vói vào trong miệng mình, khẽ cắn một cái.
Y mang dáng vẻ lịch lãm điển trai, động tác vừa làm lại quá tục tĩu, đang ám chỉ tình dục một cách lộ liễu.
Cậu chỉ hé nhìn, khiến người ta thấy không rõ ẩn ý sâu trong mắt.
...
“Thưa ngài Lục, vừa rồi có một vị khách khác có mang giấy tờ liên quan các loại để chứng minh mối quan hệ với ngài, nên chúng tôi đã giao cho ngài ấy chìa khóa cửa phòng thông với phòng ngài.” Bộ phận lễ tân khách sạn nói như thế.
Hóa ra là chờ ở đây à, Lục Lễ chậm rãi thở ra một hơi, cũng không có gì quá bất ngờ.
Chỉ là vì anh cứ ngỡ mình nắm rõ Vệ Gia như lòng bàn tay, giờ đã xuất hiện sai lệch nhất định, cho nên hôm nay anh mới để bị động như vậy.
Ban đầu anh cho rằng, đã nhiều lần bị cho quê độ như thế, Vệ Gia sẽ lập tức bỏ đi ngay – ít nhất cũng không thỏa hiệp nhanh đến vậy.
Anh nhìn thoáng qua cậu trai bên cạnh đang mỉm cười, ở trong đầu lại nhớ lại đến đề nghị ‘chia sẻ’ anh đã nghe được sáng nay, thấy có phần bực bội mà lấy đầu lưỡi đẩy vào hàm trên (?).
Bọn họ vào phòng, mới vừa tắm nhanh xong đã nghe thấy