Vệ Gia lại bị người anh em tốt của y, Lục Lễ, đến tìm.
Nghe bạn mình nói mấy câu xong, Vệ Gia nhíu lông mày, hỏi: “… Cậu nói cái gì?”
Lục Lễ vì vậy lập lại một lần lời nói mới rồi: “Trước kia chả phải ông có một căn hộ nhỏ ở khu Nam Tinh Uyển không ai ở sao!? Đưa chìa khóa cho tôi đi, tôi muốn A Minh chuyển đến chỗ đó.”
Y có từng nói rằng sau khi lên đại học, có mua một căn hộ ở gần trường.
Vệ Gia không nói gì, chỉ nhìn anh.
Vì vậy Lục Lễ giải thích: “Đáng ra ông phải biết A Minh là đàn em cùng trường của ông chứ!? Em ấy học ở trường đại học H, ở chỗ tôi thì không tiện lắm, phần lớn thời gian toàn phải ở phòng trọ.
Nếu đổi thành qua nhà ông ở thì tốt hơn nhiều.
“
… Diệp Minh là đàn em của y? Có thể là do sợ xui xẻo đụng phải y, mấy người hay mách lẻo với y cũng không ai nói chuyện này.
Với cái mặt đó, chả phải nên làm một bình hoa di động xinh đẹp là được sao?
Một ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên, Vệ Gia vẫn giữ nguyên khuôn mặt hờ hững: “Tôi thật sự không biết, ai mà thèm quan tâm chứ?” trên mặt của y hiện ra một nụ cười lạnh: “Ông nghĩ đi, chuyện ông muốn ở chung với bạn trai của ông thì liên quan gì đến tôi chứ, mà đúng ra là… ông tự mua một căn chả phải tốt hơn à?”
Lục Lễ dùng lý lẽ khác: “Mùi nhà mới không tốt cho sức khỏe.”
Vệ Gia: “Vậy mua một căn hộ đã có sẵn nội thất là được?”
Lục Lễ: “Ông cũng đâu phải không biết, khu căn hộ bên đó đã bao nhiêu năm rồi? Toàn là mấy căn hộ sang tay, không có căn cao cấp nào còn mới cả.”
Vệ Gia giận dỗi trách ngược anh: “À vậy nếu ngài đây đã nói vậy, nhà tôi chắc cũng tính là phòng sang tay còn gì?”
Lục Lễ cười cười: “Chả phải ông bị bệnh thích sạch sẽ quá đáng à? Nên nhà kia hẳn là sạch.
Mà dù gì tốt nghiệp mấy năm như vậy, dọn dẹp lại chút thì cũng khác gì nhà mới đâu.”
Thì vì thích sạch sẽ nên mới không muốn cho người khác ở mới đúng chứ!?
Hơn nữa, đó là căn hộ y tự tay thiết kế lúc học đại học, mất trọn hơn nửa năm công sức mới sửa chữa sắp đặt xong hết mà.
Vệ Gia đá đểu tiếp: “Ah, phòng ở nhất định phải sạch sẽ mới ở à, bạn trai nhỏ của ông cũng quan trọng hình thức nhỉ.”
“Cũng không thể nói như vậy… Do em ấy không thể làm quen được với chỗ của tôi.” Lục Lễ nói nói, tâm trạng càng xuống thấp.
“Làm sao mà không quen? ” Vệ Gia thấy rất quái lạ.
Lục Lễ muốn nói lại thôi: “Có thể là bởi vì… đó là nhà của tôi chăng! “
Đôi mắt đen nhánh của anh khẽ chớp, giữa chân mày hiện lên một chút mất mát.
… Có ý gì chứ?
… Nợ nhiều quá nên sợ không rõ ràng với nhau được à?
… Hay là do, địa vị chênh lệch quá lớn nên cảm thấy bất an.
Aiz, lòng tự trọng của cậu nhóc này thực sự là rất cao.
Trong lòng Vệ Gia trở nên hoảng hốt, ngoài miệng lại nói: “… Đúng là làm quá mà.
“
Lục Lễ lập tức thản nhiên nói: “Miễn tôi thích là được.”
Dựa theo tính tình trước giờ của Vệ Gia, chắc đã từ chối ngay lập tức rồi, thế nhưng sau mấy phút suy nghĩ, vậy mà lại chịu.
Lục Lễ không suy nghĩ nhiều, vỗ vỗ bả vai y, nói câu: “Cảm ơn ông, hôm khác mời ông một bữa.”
Vệ Gia không nói gì.
… Tại sao vậy chứ?
Tuy anh ta đúng là bị bệnh ưa sạch sẽ nặng, thế nhưng lại không có bất kỳ sự phản cảm nào với việc để cái cậu chả-quen-biết-gì kia đến ở nhà mình.
… Nghĩ không ra nguyên nhân.
Quên đi… coi như anh đây giúp đỡ người nghèo vậy, coi như là làm một việc thiện qua hơn hai mươi năm sống trên đời, ngay cả bố mẹ y cũng phải vì thế cảm thấy vui mừng.
Vệ Gia đi khỏi tòa nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, thả lỏng cổ áo một chút, cảm thấy khí trời có vẻ oi bức.
… Kết quả là đến ngày đi xem phòng để nhận chìa khóa, Lục Lễ có việc nên không tới.
Y nghe được tiếng gõ cửa, mở cửa đã thấy một cậu trai đang đứng khép nép.
Diệp Minh khom lưng: “Dạ……em chào đàn anh Vệ” sau khi biết bọn họ cùng trường, cậu đã nghe lời mà phải sửa lại xưng hô.
Cậu không phải tới tay không, còn cầm một túi đồ đạc.
Vệ Gia hôm nay mặc đồ casual thoải mái, y tựa nghiêng ở trên khung cửa, quan sát Diệp Minh một phen, sau đó nói: “… Đừng nói cậu tính tặng tôi món gì nha?”
Chuyện này thì y sẽ từ chối thẳng, không muốn nhận bất cứ món quà có ý đồ riêng nào, đỡ phải lãng phí tài nguyên, phá hoại môi trường.
Ánh mắt Diệp Minh dao động một chút, sau đó xấu hổ mỉm cười nói: “À, cũng không phải, do em mới vừa dọn vào ở mà, nên có mua chai rượu để mừng chuyển nhà… Em mời đàn anh uống thử” hẳn cậu cũng không quen phải nói lấp liếm, vì vậy nửa câu nói sau cùng nói ra rất gượng gạo.
Vệ Gia đã hiểu nửa vế sau mà cậu không nói ra.
Chắc có lẽ chai rượu này là cậu ta mua để chuẩn bị uống chung với Lục Lễ, kết quả bạn trai không tới, nên chữa cháy thành mua cho anh uống thử.
… Từ khi nào mà Vệ thiếu y phải chịu nỗi bực bội lớn vậy chứ?
Vệ Gia nhìn vẻ mặt tâm