Chẳng qua cũng chỉ mới hai tháng trước mà thôi! Vệ Gia được bạn thân Lục Lễ giới thiệu với y người bạn trai là tình yêu đích thực của anh, Diệp Minh.
Ngay từ lúc đầu, y đã cảm thấy hết sức không đáng tin rồi, nhưng sau rất nhiều lần gặp mặt nhau xong, chắc có lẽ do bị Lục Lễ tẩy não, y thỉnh thoảng còn sẽ cảm thấy… cậu nhóc này cũng rất dễ thương.
Dễ thương đến mức y dù có khi giận cũng chỉ có thể ngậm họng, thậm chí muốn thật tình mong họ được hạnh phúc.
Có điều, chắc có lẽ là dựa vào trực giác bẩm sinh! Nên Vệ Gia vẫn cảm thấy cậu nhóc Diệp Minh này… có gì đó là lạ.
Loại cảm giác kỳ lạ này đã đạt đến đỉnh điểm trong khoảng thời gian gần đây.
Tuy là trước đó y đã kể với Diệp Minh chuyện Lục Lễ ‘come-out’ với gia đình, thế nhưng cậu bạn trai này hình như không quan tâm chút nào, cũng không gấp gáp gì, lại càng không cảm động.
Mấy ngày liên tiếp nhau đều là như thế.
Nói thẳng ra thì, cậu giống với một người thờ ơ do đứng ở ngoài cuộc hơn, dường như không hề có lòng tin với tình cảm giữa hai người.
… Có lẽ cũng không có bất cứ suy nghĩ nào cho chuyện tương lai.
… Người nào tốt với cậu, cậu sẽ thân cận với người đó.
Mà cuối cùng Vệ Gia đã xác nhận điểm này vào một ngày nọ.
“Dạo này tôi cảm thấy… Có ai đó đang đeo bám tôi.” Cậu trai đứng ở trước mặt y, cúi đầu, sau đó nhăn nhăn nhó nhó mà nói ra những lời này.
Nghe nói như thế, Vệ Gia suýt nữa bị điếu thuốc đốt đến phỏng ngón tay.
“Chuyện gì xảy ra à?” y hỏi.
Cậu lại nở nụ cười ngượng ngùng: “Cũng không có gì, có lẽ chỉ là ảo giác!… “
Vệ Gia hỏi lại: “Ảo giác?”
Diệp Minh không nói.
Truyện Xuyên Nhanh
Vệ Gia nhìn bộ dạng của cậu, hỏi tới: “Ở trong trường? Hay là ở ngoài trường?”
Diệp Minh do dự nói rằng: “… Ở ngoài trường đó! “
Vệ Gia suy nghĩ một hồi mới đưa ra cách giải quyết: “Tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra một chút.
Mấy ngày nay cậu cứ ở trong ký túc xá đi! Đừng ở ngoài trường nữa, dù gì dạo này Lục Lễ cũng bận rộn lắm, không thể nào qua đây với cậu đâu.”
Thực sự là cách giải quyết trực tiếp mà hữu hiệu nhất.
Nhưng cậu trai lại quả quyết nói lời từ chối: “Không muốn.”
Vệ Gia nghi ngờ nhìn cậu: “Hả…?”
Chỉ thấy Diệp Minh mang trên mặt vẻ không bằng lòng, nói: “Tuy là có lẽ anh ấy sẽ không qua đây… Nhưng tôi vẫn muốn ở đó.
“
Vệ Gia nhìn chăm chăm sườn mặt xinh đẹp của cậu: “… Haiz”
Người đàn ông nhếch mép một cái, nhẹ nhàng đáp ứng cậu: “Vậy được, tôi đi đón cậu.”
Y nói được thì làm được, đúng nghĩa trở thành tài xế riêng của cậu, thời khoá biểu ở trường đại học khá là tự do, y cũng đưa đón Diệp Minh theo thời gian phù hợp.
Diệp Minh cũng thấy không hề có gì là gượng gạo cả, cứ như đây là chuyện đương nhiên vậy.
Ngày nào y cũng đến đón cậu, vẫn đưa tới trước cửa mới thôi, nhìn cậu khóa cửa mới rời đi.
Thậm chí có thời điểm, vì Diệp Minh nói không có cảm giác an toàn, Vệ Gia sẽ chờ ở dưới lầu, ngồi ở trong xe hút thuốc, nhìn cậu tắt đèn rồi mới đi.
Dáng vẻ người đàn ông lúc hút thuốc gợi cảm cực kỳ, có một thứ gì đó trong lòng không nói ra được.
Hôm nào cậu được nghỉ, y còn có thể đi dạo, cũng tự bao biện: Dù gì cũng rảnh mà, thôi thì xem như canh chừng vợ giúp anh em tốt của mình vậy.
Diệp Minh từ chối cho ý kiến.
Khoảng thời gian Lục Lễ không có ở đây, rất nhanh bọn họ đã trở nên thân mật hơn, dường như có sự ăn ý đến người ngoài không thể xem vào.
Vào một buổi tối như vậy, Diệp Minh đứng ở cửa, nói lời cảm ơn y: “Đàn anh, mấy ngày nay thực sự làm phiền anh rồi… “
Vệ Gia phủ nhận phần công lao này, nói: “Chẳng qua là do tôi đã đồng ý với Lục Lễ, trong khoảng thời gian này sẽ giúp nó trông nom cậu.”
Diệp Minh cười nói: “Nhưng có rất ít người đối xử tốt với tôi như vậy…”
Vệ Gia nhìn cậu cười: “Vậy à? Tôi cũng không tin.”
Y đã tin rằng cậu thật sự trong sạch, nhưng lại nhìn thấu được lời nói dối của cậu.
Y chậm rãi nói trúng vào tim đen: “Nhìn cậu thế này, nhìn vào là biết được người ta bao nuôi quen rồi.”
Bị nuôi đến ngây thơ hồn nhiên, được cưng chìu đến từ từ làm bậy.
Diệp Minh không ngờ rằng mình sẽ bị vạch trần như thế: “Ack… “
Người đàn ông hỏi: “Đừng vờ vịt để lừa tôi hoài nữa, có đúng thật là có người đang bám theo cậu?”
Cậu trai giống như ngây dại, nhìn y không nói chuyện.
Người đàn ông từng bước tới gần cậu, sau đó ghé vào lỗ tai cậu, cúi đầu hỏi: “Cậu đã nói dối, vì sao?”
Nói đến đây, Vệ Gia suy tư một giây, thuận thế đem đặt tay lên bả vai của cậu, tăng tính uy hiếp của y.
Diệp Minh phản ứng kịp, vô tội nói: “Tôi đâu có nói dối anh…”
Vệ Gia lắc đầu, nói: “Cuối cùng cậu vẫn nói dối.
Có phải cậu đi làm thêm kiếm tiền đóng học phí không?”
Diệp Minh ngập ngừng trả lời: “Ừm…. “
Vệ Gia nhướng mày: “Vậy rốt cuộc là cậu đang đi làm, hay đang đi tòm tem với người khác?”
Diệp Minh: “… Cái gì? “
Cái gì cái gì cái gì đây, cậu đang bị ‘lật xe’ đấy à?
Vệ Gia dõi theo cậu không chớp mắt, chỉ mở to mắt nhìn khuôn mặt cậu trai phồng đỏ từng chút một lên, như hòa lẫn giữa sự xấu hổ và khó chịu.
Vệ Gia cười lạnh nói: “Sao nào, còn muốn chối nữa không.”
Có vẻ như cậu bị giật mình, đã lã chã nước mắt nhìn y.
Làm y có cảm tương như mình mới là người ăn hiếp người ta… Rõ ràng là do bản thân cậu ta gây lỗi trước mà.
Vệ Gia vẫn chưa bộc phát ra cơn giận, cố gắng kềm xuống nói với cậu: “Vô nhà hẵng nói.”
Diệp Minh ngoan ngoãn theo y đi vào, trong lòng còn đang suy nghĩ:… Sao mà chưa chi đã bị lật xe rồi nhỉ.
Hai người mặt đối mặt ngồi ở trong phòng khách, bầu không khí nghiêm túc như đang tiến hành phỏng vấn.
Vệ Gia ném ‘xoạch’ một cái cả xấp hình ở trên bàn trà.
Diệp Minh hỏi: “Cái gì đây?”
Vệ Gia lạnh lẽo nói: “Hình của cậu.”
Diệp Minh: “… “
Kích thích đến thế à.
Cậu cầm ảnh lên,