"Được rồi." Trương Mục Nguyệt như có ý trấn an nói, "Tiểu Nhị cũng đừng trách anh ấy, dù sao người ta cũng là dựa vào quan hệ với Lương tổng mới vào được công ty, chuyện này dù nói thế nào...!Cũng tự do hơn so với chúng ta quá nhiều rồi."
Tiêu Nhụy hừ lạnh một tiếng, "Chị Mục Nguyệt thật là tốt bụng."
Trương Mục Nguyệt vẫn làm bộ mỉm cười, thực chất trong đáy mắt đã sớm lóe lên một tia hung ác nham hiểm.
Nhân viên bộ phận thực tập nhân sự Vương Lộ hơi không đồng tình nhíu mày, thực ra thái độ của Trương Mục Nguyệt và Tiêu Nhụy lúc chờ Lâm Tiêu Dương, trên cơ bản tất cả bộ phận đều hiểu rõ.
Mà hiện tại cô ta giả bộ làm bộ dáng này...!Dường như tất cả mọi người ở đây đều biết là cô ta cố ý bày vẽ, chỉ không ai vạch trần thôi.
Mặc dù Vương Lộ nói là nhìn không quen, lại khổ cái chính cậu chỉ là một thực tập sinh, cuối cùng vẫn không nói gì.
Bên kia, Lâm Tiêu Dương hiếm thấy ngồi lên xe buýt đi tới công ty, vừa mới đẩy cửa vào, đúng là thấy không ít khuôn mặt trầm mặc.
Đối với chuyện này, cậu cũng có chút gặp hoài thành quen.
Dù sao mình đã thành cái dạng này rồi.
Huống chi mục đích của cậu đến thế giới này, bản thân chỉ vì độ hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ Lương Húc Nhiên mà thôi, còn lại tất cả mọi người và công việc, cơ bản đều có thể nói là không có quan hệ gì với cậu.
Lộ Danh nhìn bầu không khí hơi lúng túng, vội vàng ra đón, "Tiêu Dương à, gần đây cậu không gặp chuyện gì đúng không?"
Lâm Tiêu Dương lắc đầu, "Không có gì đáng ngại.
Anh gọi em đến, không phải là muốn chụp ảnh sao?"
"Ủa, ngày nào cũng không đi làm thế này, giờ lại đến chỉ vì chụp ảnh?" Trương Mục Nguyệt căn bản khinh thường nhìn cậu, "Như thế có thể khiến tất cả mọi người hiểu lầm đó, em đó giờ không biết đi làm ở Lương thị còn có thể nhẹ nhàng thoải mái như vậy."
Lâm Tiêu Dương mặc kệ, nghiêng người né qua cô ả, Trương Mục Nguyệt lại giống như càng hăng hái.
Lúc thì nói cậu dùng vẻ ngoài đi cửa sau, lúc còn nói tất cả bộ phận nhân sự bận bịu khắp nơi, chỉ mình cậu không có việc gì,v...v.., Lâm Tiêu Dương nghe xong mặc dù không giận không buồn, bây