Lâm Tiêu Dương thật vất vả mới ho chậm lại được, có chút chật vật dùng mu bàn tay lau đi vết máu ở khóe miệng, ngẩng đầu liền bắt gặp Lương Húc Nhiên trên mặt tràn đầy thần sắc khẩn trương, khiến cậu hơi sững sờ.
"Em......" Lương Húc Nhiên ánh mắt từ chỗ máu đỏ kia chuyển đến trên mặt cậu, "Em rốt cục thế nào rồi?"
"Không có việc gì." hơi thở Lâm Tiêu Dương mỏnh mang như dây tóc, mất sức nằm trên giường, "Xuất huyết dạ dày mà thôi, bệnh cũ."
"Xuất huyết dạ dày?" Chân mày Lương Húc Nhiên nhíu càng sâu, nhìn bộ dáng Lâm Tiêu Dương giờ phút này vô cùng suy yếu lại chật vật đến cực điểm, trong lòng không biết vì sao đột nhiên có chút cảm giác khó chịu, "Tôi đưa em đến bệnh viện."
"Không cần, thật sự không cần." Lâm Tiêu Dương vội vàng từ chối, không còn kịp phản ứng với việc Lương Húc Nhiên bất thình lình quan tâm, trong đầu nhanh chóng tìm được lí do thoái thác: "Đến bệnh viện cũng chỉ đơn giản là vài cái làm kiểm tra thôi, đều đã thành cái dạng này, đi cũng không có ý nghĩa gì." Giãy dụa bò dậy nói, cả người cơ hồ đều là run run rẩy rẩy, nhìn ga giường vừa mới thay đổi lại lần nữa bị nhiễm bẩn, tâm trạng tự nhiên trùng xuống, thở dài.
Lương Húc Nhiên thấy thế vô ý thức đỡ lấy thân thể cậu, cảm giác lạnh buốt một mảnh, làn da tái nhợt bệnh trạng cơ hồ đã đem nhiệt độ cơ thể đông kết ở bên trong, khiến Lương Húc Nhiên trong lòng lại quặn thắt.
"Em cũng đã thành cái dạng này, cũng đừng di chuyển." Hắn cũng được coi như là nhu hòa đỡ Lâm Tiêu Dương vịn ngồi xuống, "Bị khi nào?"
"Bệnh cũ." Lâm Tiêu Dương khóe miệng cong cong, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, "Không phải anh......!đi bệnh viện sao?".
Ra chương nhanh nhất tại * TRÙM truуệЛ.
VЛ *
"Trở về lấy đồ." Lương Húc Nhiên ánh mắt vẫn như cũ dừng trên người cậu, "em......"
"Em không sao mà, nhịn một chút là đỡ ngay." Lâm Tiêu Dương rủ mắt, nửa gương mặt giấu ở bóng tối nhìn không ra biểu cảm.
"Cũng đã nhiều năm như vậy, quen rồi, không có gì to tát."
Lương Húc Nhiên nghe thấy cậu nói như vậy không khỏi buồn bực trong lòng, cảm xúc không tên điên cuồng lan tràn dưới đáy lòng, há hốc mồm, lại chẳng thể nói ra dù chỉ một câu.
"Anh......!Còn chưa đi sao?" Lâm Tiêu Dương phát hiện người này không hề có ý định rời đi, mang theo nghi hoặc ngẩng đầu nhìn một chút.
"Em